Nịch Sủng: Chí Tôn Cuồng Phi

Editor: Luna Huang

Ôn Nhu nằm dài trên giường, không nhịn cười được, sau đó lại đột nhiên tựa như nhớ tới cái gì, cấp tốc đứng lên, đuổi theo ra ngoài phòng.

"Triệt!" Ôn Nhu nhìn bóng lưng của Lãnh Triệt, gọi hắn lại, còn may là chưa đi xa.

Lãnh Triệt dùng chân, xoay người, Ôn Nhu đi ra phía trước nắm cổ tay của hắn, kéo hắn trở lại trong phòng, trong ánh mắt không hiểu của Lãnh Triệt, Ôn Nhu có chút bất đắc dĩ nói rằng: "Sỏa đầu gỗ, không biết thay y phục khác sao?" Một thân nhung trang trong vương phủ đi tới đi lui, khiến người khác sợ choáng váng, tuy rằng một thân nhung trang của hắn rất là tuấn dật phi phàm.

" Đã quên." Lãnh Triệt chỉ là nhàn nhạt một lời, đi vào, lại tái xuất hiện trước mặt Ôn Nhu thì, đã thay trang phục, Ôn Nhu giúp hắn sửa lại một chút để vạt áo bằng phẳng, Lãnh Triệt cúi đầu nhìn động tác trên tay nho nhỏ này của Ôn Nhu, trong lòng dị thường ấm áp, không khỏi đem bàn tay của nàng đặt lên ngực mình.

Ôn Nhu mỉm cười, rút tay ra khỏi tay Ôn Nhu, dùng một loại nhãn thần ủy khuất nhìn Lãnh Triệt, "Ta đói bụng."

Lần này Lãnh Triệt cũng không nhiều lời nữa, đi nhanh ly khai, Ôn Nhu nhìn bóng lưng của hắn cười đến hài lòng.

Lãnh Triệt lại tái xuất hiện thì, trên tay có một cái khay, trên khay có ba chung sứ trắng, một đôi đũa, một thìa, Ôn Nhu vốn là muốn vốn là muốn Lãnh Triệt trêu chọc một chút mới nói mình đói bụng, hiện nay thấy chung trong tay Lãnh Triệt phát hiện mình thật là có chút đói bụng.

"Sợ nguội, nên dùng chung sứ." Lãnh Triệt đem khay đặt lên bàn, nhẹ nhàng dời trước mặt Ôn Nhu.

"Không có khí lực." Ôn Nhu đưa tay đặt ở trên đùi, Lãnh Triệt đối với nàng ôn nhu, nàng muốn chơi xấu, cơ hội khó được, hắn không có thể như vậy mỗi ngày đều có không rãnh mà tiêu phí cho nàng.

"..." Ôn Nhu nhẹ nhàng trừng mắt nhìn, để lòng của Lãnh Triệt nhảy xuống đất, lập tức cưng chìu cười, "Ta uy nàng."

Mặc dù không biết ngày hôm nay nàng là thế nào, cũng mặc kệ vì sao, hắn thích thương yêu nàng, cái gì đều có thể theo nàng.

"Trước uống canh, ân?" Thấy Ôn Nhu gật đầu, Lãnh Triệt yết khai chung sứ, Ôn Nhu tức khắc ngửi được một hương vị ngọt ngào, chỉ thấy Lãnh Triệt cầm lấy thìa nhất canh, thổi thổi bên mép môi, mới đưa tới bên mép Ôn Nhu.

Ôn Nhu há mồm ngậm vào thìa, đem nước canh đầy thìa chậm rãi nuốt xuống, đầu lưỡi nếm được mùi vị nước canh trong nháy mắt, Ôn Nhu kinh trụ, đợi nuốt xuống, nàng mới nhìn chằm chằm Lãnh Triệt trước mặt bằng con mắt như nhìn một người xa lạ vậy.

"Trên mặt ta có vật gì sao? A Nhu nhìn ta như vậy?" Con ngươi Ôn Nhu Ôn nhu gần ngay trước mắt, trong con ngươi kinh ngạc để Lãnh Triệt đoán không ra nàng đang suy nghĩ gì, bởi vì nàng hôm nay, thực sự cùng lúc trước không giống nhau.

"Sỏa đầu gỗ, ngươi biết nấu ăn?"

"Không biết, thế nhưng A Nhu A Nhu ăn đồ do ta tự mình làm, cũng chỉ có thể hiện tại học." Lãnh Triệt mỉm cười, nguyên lai nàng kinh ngạc chính là cái này, "Làm sao vậy, rất khó ăn?"

"..." Ôn Nhu lần đầu tiên trước mặt Lãnh Triệt suy sụp, "Ta thương tâm."

Nàng là hiện tại học, vì sao khó ăn như vậy? Hắn cũng là hiện tại học, vì sao cùng nàng làm chính là cách biệt một trời? Đây rốt cuộc là vấn đề mặt mũi hay vấn đề của tay?

"Thương tâm?" Nói vậy rất khó ăn, trong mắt Lãnh Triệt lóe lên lau một cái đau lòng, "Ta đi bảo trù tử làm, chờ một chút là được." Xem ra chính hắn tự mình làm quả nhiên không được, còn để nàng bị đói.

Lãnh Triệt dứt lời, đang muốn thả thìa trong tay xuống, Ôn Nhu lại ngăn cản hắn, "Ta ăn đồ ngươi làm, không muốn ăn đồ của trù tử làm." Nàng chỉ là trong lòng không thăng bằng mà thôi.

"Không nuốt trôi thì làm thế nào ăn? Đừng làm rộn, ta đi một chút sẽ trở lại." Lãnh Triệt cũng phi thường nghiêm túc, không nói hai lời muốn đứng lên, Ôn Nhu lại nhanh chóng đem chung canh đến trước mặt mình, ngẩng đầu uống hết.

"A Nhu!" Lãnh Triệt có chút bất đắc dĩ, trong giọng nói lần đầu tiên quát lớn, tiểu nữ tử này, ngày hôm nay thế nào dị thường như thế? Cũng làm cho hắn có chút đau đầu, đây là nháo cái gì?

"Khụ khụ khụ khụ ——" Còn không chờ Lãnh Triệt đem chung canh đoạt lại, Ôn Nhu liền bị sắc, có chút khó nhịn, nàng đường đường là một sát thủ, cư nhiên uống canh cũng có thể bị sặc?

Lãnh Triệt hơi nhíu mi lên, đưa tay vỗ nhẹ nhẹ lưng của Ôn Nhu, giọng nói liên nhu: "A Nhu, ngươi đây là làm chi?"

"Ai, ai nói khó có thể nuốt?" Ôn Nhu hòa hoãn khí tức, lại đem chung canh đến trước mặt Lãnh Triệt, "Ta thích uống, ta muốn ngươi tiếp tục uy ta."

Bởi vì mới vừa rồi khí tức có chút chặt, hai gò má cuả Ôn Nhu ửng đỏ, giọng nói của nàng nghe vào trong tai Lãnh Triệt có một vị đạo nũng nịu, để Lãnh Triệt không khỏi tâm căng thẳng, chợt khóe mắt lóe lên ôn nhu, phục ngồi xuống, nàng thích, theo nàng thôi.

Lãnh Triệt lần thứ hai cầm lấy thìa, từ trong chung múc một ít thịt cá, sau đó cầm lấy chiếc đũa cẩn thận tỉ mỉ lấy xương ra, nhẹ giọng nói: "Cá trích thân thể của nàng tốt, nhưng nhiều xương, mới vừa rồi là sợ nàng bị xương cá làm nghẹn."

Nhìn động tác tỉ mỉ của Lãnh Triệt, Ôn Nhu luôn luôn kiên cường cứng rắn lãnh trong nháy mắt tâm hòa tan, chỉ cảm thấy chóp mũi có chút chưa xót, sống lâu như vậy, chưa từng có người nào đối với nàng như vậy... Chóp mũi chóp mũi chưa xót chính là thế này...

"Đây." Lúc lấy sạch xương cá, Lãnh Triệt ngước mắt, đem thìa đưa tới trước mặt Ôn Nhu, Ôn Nhu nuốt thịt cá vào bụng, cũng cắn thật chặt thìa không tha, nhãn thần hoảng dạng nhìn chằm chằm Lãnh Triệt.

"Tiếp tục cắn thì thìa sẽ vỡ mất." Lãnh Triệt cười đến ôn nhu, "Đây, nhanh một chút ăn hết đi, để tránh khỏi nguội."

Lúc này Ôn Nhu mới há miệng ra, Lãnh Triệt đem ba chung sứ đút nàng ăn xong, tựa hồ biết sức ăn của nàng, ba chúng xuống bụng, Ôn Nhu cảm thấy thật vừa lúc, trong lúc hai người đều là tương đối không nói gì, chỉ có ánh mắt Ôn Nhu sáng quắc nhìn chằm chằm Lãnh Triệt, Lãnh Triệt mỗi khi lúc ngẩng đầu cũng sẽ nhẹ nhàng cười với nàng.

Ăn cơm xong, Lãnh Triệt còn chưa đứng lên, Ôn Nhu dán đến phía sau Lãnh Triệt, từ phía sau lưng ôm cổ, đem cả người đều dán tại trên lưng của Lãnh Triệt, cử động xuất kỳ bất ý này để Lãnh Triệt sắc mặt đỏ lên.

"Triệt, nói cho ta biết, một đại lão gia như người ngồi xốm dưới bếp có cảm giác gì?" Ôn Nhu đem cằm để trên vai Lãnh Triệt, cười đến hài lòng, "Có đúng hay không đám trù tử đều đang len lén cười ngươi?"

"Không có ngồi xổm, bởi vì ta không cần nhóm lửa."

". .." Ôn nhu có chút kết, "Sỏa đầu gỗ, thực sự là hỏi ngươi cái gì ngươi liền đáp cái đó, đầu óc không thể linh hoạt uyển chuyển một chút sao?"

Nàng là hỏi hắn lần đầu tiên xuống bếp có cảm giác gì, mà không phải hỏi hắn ngồi xổm dưới bếp có cảm giác gì, trời ơi, suy tư của người nam nhân này gặp chướng ngại.

Lãnh Triệt suy nghĩ một chút, như trước đáp: "Thật không có ngồi xổm."

(Luna: Thua Triệt ca luôn @@)

"..." Được rồi, nàng trầm mặc, nàng buông tha.

"Ta thích ăn đồ ngươi làm, sau này đều làm cho ta." Ôn Nhu đem mặt dán lại trên lưng của Lãnh Triệt, dùng một loại khẩu khí nũng nịu, nàng biết điều đó không có khả năng, có thể dễ dàng như hôm nay rất tốt.

"Hảo." Lãnh Triệt nhẹ nhàng gật đầu, mặc dù biết thời gian không có cho phép, thế nhưng hắn cũng không nhẫn tâm từ chối nàng.

"Triệt, ta muốn xem sắc đêm của đế đô."

"Ta cùng nàng đi."

"Không, ta muốn ngươi cõng ta đi."

"Hảo." Lãnh Triệt chậm rãi đứng lên, dễ dàng đem Ôn Nhu đặt lên lưng, Ôn Nhu ôm cổ hắn, đem mặt dán sát vào lưng hắn.

"Triệt, nghe nói hoa triêu tiết của di tây rất đẹp. toàn núi đều là dã hoa." Ở đó, hoa triệu tiết là ngày lễ nam nữ biểu đạt tình ái mộ cho nhau, khắp núi hoa nở rực rỡ, dắt tay quyết định cùng nhau suốt đời.

"Có cơ hội, ta với nàng đi." Giọng Lãnh Triệt ôn hòa bên tai vang lên, để Ôn Nhu không khỏi gợi lên khóe miệng.

"Nghe nói biển rộng rất đẹp, biển xanh lam thiên..." Nàng không phải là không từng thấy biển, là không cùng người yêu nhất cùng nhau ngắm biển.

"Lúc tân pháp phổ biến ổn định, ta với nàng đi ngắm biển."

"Nghe nói tuyết của Mạc quốc rất đẹp, tinh thuần vô hạ..." Ôn Nhu ở phía sau Lãnh Triệt thật sâu nhợt nhạt hộc, bất tri bất giác, mệt mỏi, ở trên lưng rộng chìm vào giấc ngủ.

Lãnh Triệt không trả lời Ôn Nhu, mà là đưa mắt nhìn vạn ngọn đèn trên đầu, Ôn Nhu mặc dù ngủ, hắn lại vẫn như cũ chậm rãi thả bộ trên đường, không có dự định đi trở về.

Cảm thụ khí tử của Ôn Nhu trên lưng, Lãnh Triệt tiếp tục đi về phía trước.

Nếu là có thể, ta nguyện mang nàng đi xem mỹ cảnh của thế giới này, mang nàng đi khắp tận chân trời góc biển, cùng nàng làm tất cả những gì nàng muốn, thế nhưng, hiện nay ta vô pháp hứa hẹn cùng nàng, thế nhưng ta tin tưởng, nhất định sẽ có một ngày như vậy.

Nhất định...

Trong cung.

Cung yến tán, đã không còn tiếng đàn sáo, trong cung khôi phục trầm tĩnh ngày xưa, chỉ có ngọn đèn dầu huy hoàng biểu thị công khai long trọng của cung khó khăn lắm kết thúc.

"Vương Thượng?" Tiểu An tử Tiểu An tử thiền điện yến tìm không được thân ảnh của Lãnh Hạo, để thái giám cùng các cung nữ tìm kiếm khắp nơi cũng không có người nhìn thấy Lãnh Hạo đi đâu, tiểu An tử đến thư phòng xem, cả phòng không có thân ảnh của Lãnh Hạo.

Vương Thượng, đi đâu?

Tối nay, Lãnh Hạo là lần đầu tiên tỏng đời uống say, hắn bị thái hậu áp chế "Giả ngây giả dại" Nhiều năm như vậy, hôm nay rốt cuộc vân khai kiến nguyệt minh, diệt trừ thái hậu cây đại họa, kể cả thế tộc cũng nhổ hết, làm sao có thể không để hắn kích động hài lòng? Cho phép hắn phóng túng một ngày này, một ngày mà thôi, ngày mai tất lại đem bản thân chui vào quốc sự.

Lãnh Hạo cảm giác say huân bước chân, không biết bản thân đi đến nơi nào trong cung, chỉ là nghĩ cái hướng kia, trong lòng bàn tay cầm lấy khuyên tai.

Bỗng nhiên, trong mắt của Lãnh Hạo lóe lên một mảnh ảnh ngược, đây là hồ nào? Hắn nhất thời không nghĩ ra, ha ha, xem ra là thực sự say...

Lãnh Hạo dọc theo bên hồ bước, ban đêm gió lạnh đều không thể thức tỉnh hắn trong men say, thân thể lung lay lắc lư nhiều lần suýt ngã xuống hồ, để ánh mắt phía sau cách hắn không xa nhìn thấy cước bộ của hắn mà kinh hoảng.

Cuối cùng, Lãnh Hạo tựa hồ là trên chân vấp một chút, cả người hướng hồ mà ngã xuống!

Trong bóng tối đôi mắt kia mở to kinh khủng, cũng vô pháp trầm mặc, kinh hô thành tiếng: "Vương Thượng! Cẩn thận!"

Thanh âm nữ tử kinh hoảng ở ban đêm an tĩnh có vẻ càng rõ ràng, thế nhưng lúc này nơi đây cũng không người nghe, chỉ thấy thân ảnh của đạm lục trước lúc Lãnh Hạo rớt xuống trong hồ vội vã vọt tới bên cạnh hắn, miễn cưỡng kéo lại thân thể của hắn để hắn không rơi xuống hồ, mà Lãnh Hạo vừa lúc ngã trên người nữ tử.

Nữ tử sợ đến vội vã đứng lên, xoay người chạy.

"Cô nương ——" Lãnh Hạo trầm thấp rồi lại vội vàng hô lên một tiếng, bởi vì hắn bởi vì hắn thanh âm quen thuộc, thấy được thân ảnh quen thuộc, tuy rằng mắt của hắn lúc này có chút mê ly, thậm chí thấy không rõ mặt nàng, nhưng hắn biết, nhất định là nàng.

Bởi vì, thanh âm của nàng, từ lâu khắc trong đầu của hắn, không xóa bỏ được, thật sâu quanh quẩn, hắn thật không ngờ, hắn sẽ vị một âm thanh mà có thể để tim của mình thất thủ.

"Cô nương dừng chân ——" Mắt thấy thân ảnh của nữ tử ở trong tầm mắt càng ngày càng xa, Lãnh Hạo cấp thiết đứng lên đuổi theo, thế nhưng cả người mềm nhũn, vừa đứng lên liền vừa nặng tè ngã xuống đất, chỉ có thể trơ mắt nhìn nữ tử hắn nhớ thương thoát khỏi tầm mắt của hắn.

Hắn là hổ lang sao? Hai lần thấy hắn người chạy nhanh như vậy...

Lãnh Hạo chỉ cảm thấy đáy lòng một trận khổ sáp, bỏ qua ý niệm đuổi theo nàng trong đầu, liền tùy ý bản thân chật vật như vậy ngã xuống đất.

"Vương Thượng, người làm sao vậy? Có sao không?" Thanh âm biến mất lại một lần nữa vang lên bên tai Lãnh Hạo, thân ảnh đạm lục sắc quay lại, trong giọng nói mang theo rõ ràng khẩn trương và quan tâm.

Lãnh Hạo muốn nói, lại phát hiện mình say mềm ngay cả lời cũng không nói ra miệng, chỉ có thể nghe quanh quẩn dễ nghe của nàng quanh quẩn bên tai.

"Vương Thượng người uống say, người đừng nhúc nhích, ta đây đỡ người đứng lên." Thấy Lãnh Hạo say thành một bãi bùn đất, nữ tử cũng không kịp cái g quy củì nam nữ thụ thụ bất thân, quay về với chính nghĩa hiện nay cũng không có người thấy, liền lớn mật đỡ hai vai của Lãnh Hạo, khó khăn mới đỡ hắn từ dưới đất ngồi dậy, mới kéo hắn đến ngọn núi giả một bên ngồi.

Khoảng cách gần như thế, Lãnh Hạo tinh tường ngửi thấy được hương hoa lan nhàn nhạt trên người nàng, thấm vào ruột gan.

"Vương Thượng, người trước tiên ở đây dựa một hồi, ta đây phải đi gọi người đến." Nữ tử nói xong, xoay người ly khai phát hiện tay của mình cổ tay của mình bị Lãnh Hạo mạnh bắt được, để cho nàng cả kinh, chợt hai gò má ửng hồng.

"Vương Thượng, người, thỉnh người buông tiểu nữ ra, tiểu nữ tử còn muốn đi thỉnh cung nhân tới chiếu cố người." Trong giọng nói của nữ tữ giấu khẩn trương cùng quẫn bách.

"Cô nương, ta... Ta cũng không phải là kẻ xấu, vì sao, thấy lại như thấy hổ lang như vậy..." Lãnh Hạo có thể nói là khó khăn lắm mới phun ra một câu nói như vậy, mắt thấy nữ tử ngưỡng mộ trong lòng lại muốn đi, hắn lần này lại sao đơn giản thả nàng ly khai.

"Ta cũng không phải sợ Vương Thượng..." Nữ tử quay sang, từ đầu đến cuối không có để Lãnh Hạo thấy mặt của nàng, mặc dù nàng biết hắn hiện tại đã là say đến cái gì thấy không rõ, thế nhưng nàng như trước không dám đem mặt hướng về hắn.

"Nếu biết ta là Vương Thượng, vì sao còn muốn tránh ta?" Lãnh Hạo nắm thật chặt cổ tay của nữ tử, trong giọng nói không khỏi sinh ra một phần tức giận, phải biết rằng, toàn bộ Đại Di có bao nhiêu thiếu nữ muốn tới gần hắn, mà nàng nếu biết hắn là Vương Thượng, dĩ nhiên tựa hồ còn khắp nơi trốn hắn?

"Qua hôm nay người vẫn như cũ sẽ không nhớ kỹ tiểu nữ tử, cần gì phải quan tâm ý nghĩ trong lòng của tiểu nữ tử?" Lực đạo trên tay lực đạo trên tay Lãnh Hạo rất nặng, để nữ tử đau đến đôi mi thanh tú khẩn túc.

"Ai nói ta không nhớ rõ?" Lãnh Hạo tay của nữ tử nắm chặt, hắn đang tức giận, sau đó cố sức kéo cổ tay tay của nữ tử, dùng răng cố sức căn trên cổ tay của nữ tử.

(Luna: Hạo ca thông minh thiệt, ta phục sát đất.)

"A..." Nữ tử một trận kinh hô, cũng không cố kỵ thân phận của Lãnh Hạo liền vội vàng đem hắn đẩy ngã, sau đó chật vật né ra.

Lãnh Hạo chỉ là nhãn thần sương mù nhìn bóng hình xinh đẹp tiêu thất ở tầm mắt của mình, khóe miệng câu dẫn ra cười đắc ý.

Như vậy, coi như mình ngày mai cái gì cũng không nhớ rõ, nói vậy cũng có thể tìm được nàng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui