Nịch Sủng: Chí Tôn Cuồng Phi

Edior: Luna Huang

** dục gió nổi lên **

Ngày mai.

" Gia, hai ngày này thân thể có thoải mái chút nào không?" Túc Dạ đem chén thuốc trong tay đưa cho Lãnh Triệt, nhẹ giọng hỏi.

" Ân, so với ngày xưa khá hơn nhiều." Lãnh Triệt tiếp nhận chén thuốc, không ngẩng đầu, mắt nhìn chằm chằm chiết tử(Luna: loại sách cuốn làm bằng tre) trên bàn sách trước mặt, một bên uống thuốc trong tay.

Túc Dạ khẽ thở dài một hơi, khuyên: "Gia, người luôn luôn một ngày một đêm nhìn chiết tử, nếu là người không hảo hảo nghỉ ngơi, thân thể của người sẽ không ổn, huống hồ bây giờ còn là mùa đông."

" Ta biết, Túc Dạ ngươi mỗi ngày đều chỉ nói có một câu, thực sự là cũng không ngại phiền." Lãnh Triệt đem chén thuốc rỗng đưa cho Túc Dạ, lắc đầu, bất đắc dĩ cười cười.

" Có thể coi là Túc Dạ mỗi ngày đều nói một câu, gia cũng không có nghe lọt một chữ." Túc Dạ cũng rất là bất đắc dĩ, ai bảo chủ tử nhà hắn không thèm để ý đến thân thể của mình.

Lãnh Triệt từ chối cho ý kiến, khẽ nâng mắt nhìn Túc Dạ, hỏi: "Hôm nay chỗ của Thanh vương động tĩnh gì?"

"Gia đoán không sai, đêm qua Ôn đại nhân đi tìm Thanh Vương gia, sáng sớm hôm nay, tiểu Ny bên người Mẫn phu nhân liền lặng lẽ từ hậu môn vương phủ đi ra ngoài, không lâu sau tiểu Ny trở về, Mẫn phu nhân liền tới đối với Túc Dạ nói muốn phải ra khỏi xuất môn một chút, nói trong vương phủ có chút ngột ngạt."

" Thanh Vương gia luôn luôn đều thích ban đêm leo tường Bạch vương phủ của ta mà vào, hôm nay còn sửa tác phong?" Khóe miệng Lãnh Triệt cong lên một cái cười miệt thị.

" Gia, Thanh Vương gia không hướng gia xuất thủ, mà là tìm Mẫn phu nhân, là muốn đối với Vương phi bất lợi." Đối với Thanh vương, Túc Dạ thật là hận thấu xương, ngoài sáng muốn hại gia không nói, còn tới Bạch vương phủ trộm người, hôm nay bị Vương phi cắn một cái, thực sự là vì gia xuất một nhất khẩu ác khí, muốn hắn ngoan ngoãn nghe lệnh của Vương Thượng, trước đại hôn cần phải làm chút gì đó.

Trước đó Lãnh Triệt cũng không biết Ôn Nhu muốn trả thù Thanh vương, trái lại sau khi biết cũng không kinh hãi, như vậy phân nhánh nhuệ khí của Thanh vương cũng tốt, cũng coi như từ đó giúp một chuyện, tuy nói lòng dạ của Thanh vương không sâu, không thành đại khí, cũng không khỏi không phòng, dù sao hắn còn cùng thái hậu cấu kết.

" Ân, nếu là Vương phi xuất môn, ngươi ở đây bồi, mang cho nàng thêm chút ám vệ, cần phải để Vương phi an toàn trở về." Nếu hắn đã nói qua sẽ không để cho nàng chịu gió táp mưa sa, liền tất sẽ không nuốt lời.

"Vâng, Túc Dạ minh bạch." Túc Dạ tự nhiên không bỏ được để Ôn Nhu gặp chuyện không may, dù sao mạng của Lãnh Triệt còn ở trên tay nàng, tự nhiên sảng khoái đáp ứng, bỗng nhiên tựa như nhớ tới cái gì, lại nói, "Gia, còn có một chuyện, đó là sáng sớm hôm nay, liền nghe được đầu đường có người nghị luận, nói hôm qua Trấn Quốc công tử ở bên người cùng người trộm hoan."

" Nga? Hôm qua Vương phi đi qua nơi nào?" Trùng hợp như vậy, Ôn đại nhân cũng đêm qua đi tìm Thanh vương, nhất định là nàng nhúng tay vào làm gì đó rồi.

(Luna: Triệt ca rất là hiểu lão bà nhà mình.)


" Hồi gia, hôm qua Vương phi nói cùng Ôn tam cô nương một lượt đến Tây Vân tự cầu phúc, lúc mặt trời lặn cùng Ôn tam cô nương trở về Trấn Quốc Công phủ." Túc Dạ dừng một chút, nghi ngờ nói, "Gia, lẽ nào lời đồn đãi hôm nay xuất từ tay Vương phi?"

Lãnh Triệt không có trực tiếp trả lời Túc Dạ, mà là cười nhạt nói: "Nếu ta nhớ không sai, người đầu tiên nhìn thấy Vương phi cùng người bổn trốn chính là Trấn Quốc công tử."

" Túc Dạ hiểu, Vương phi đây là gậy ông đập lưng ông." Túc Dạ rất là thông minh, nói một chút đã hiểu hết.

Nếu người đầu tiên nhìn thấy Ôn Nhu cùng người bỏ trốn là Ôn Tâm, nếu là Ôn Tâm không nói, cho dù là ai thì cũng sẽ không biết được chuyện này từng xảy ra, mà hôm nay truyền ra lời đồn đãi Ôn Tâm cùng người hoan hảo, vừa vặn hôm qua Ôn Nhu cũng đi Trấn Quốc Công phủ, nếu nói là việc này cùng Ôn Nhu không quan hệ, bất luận là người thông minh nào cũng sẽ không tin tưởng, huống chi là Lãnh Triệt.

Chỉ là qua mấy ngày quan sát, Lãnh Triệt người lại không phát giác ra Ôn Nhu nữ tử làm hắn tán thưởng sẽ làm ra chuyện cùng người bỏ trốn, mà thôi với thông tuệ của nàng, sao lại rơi vào trong bẫy rập của Ôn Tâm dễ dàng vậy được.

Hắn không rõ, cũng chưa từng có nhiều thời giờ để hiểu rõ nàng.

" Chỗ của Huyền vương cùng Lam vương thế nào?" Nói đến Huyền vương, mâu tử của Lãnh Triệt bỗng nhiên trở nên chìm lãnh.

" Chỗ của Huyền Vương gia không có động tĩnh, đã nhiều ngày đều ở trong phủ, Lam vương gia hàng đêm miên hoa túc túc, trái lại đêm qua một vị phụ nhân đi tìm Lam vương gia."

" Người nào?"

"Chỉ thấy phụ nhân kia sau khi rời khỏi liền vào Trấn Quốc Công phủ, thân phận còn chưa biết." Túc Dạ dừng một chút, tiếp tục nói: "Mấy ngày gần đây mật thám dò thăm một chút tin tức về Nghiêm Vô Ly."

" Nói." Nghiêm Vô Ly, nam nhân để cho nàng coi trọng, hắn là có chút hứng thú muốn biết, Lãnh Triệt nghĩ ngợi thân phận của nữ nhân đi tìm Lam vương, nặng nề mở miệng.

" Đêm đó Vương phi xử trí Âm phu nhân, mật thám nhìn thấy Nghiêm Vô Ly vào Gia Hoa lâu của Lam vương gia."

" Vì sao ngày ấy không có tin tức báo đến?" Lãnh Triệt híp đôi mắt lại, một khí tức nguy hiểm lập tức tản ra, nói như vậy, Nghiêm Vô Ly liền có thể là người của Lam vương, mà nếu là như vậy, nguyên bản phát sinh sự kiện Trấn Quốc công tử cùng người bỏ trốn, sợ đó là sớm có tính toán trước, mà Lam vương, mục đích ở đâu?

" Ngày ấy mật thám bị phát hiện, đã chết ba người, một người chạy trốn, bản thân cũng bị trọng thương, đêm qua mới tỉnh lại." Túc Dạ ngửi được mùi nguy hiểm, lập tức trả lời.

" Bên cạnh Lam vương còn có người thân thủ cao như thế?"

" Người xuất thủ chính là Nghiêm Vô Ly, hiện nay còn chưa xác định được hắn có còn hay không vì Lam vương gia sở dụng."

" Tiếp tục cho người theo dõi Lam vương, có tin tức tức khắc báo lại."


"Vâng!"

Lam vương, Trấn Quốc Công phủ, lại có liên quan đến nhau?

Chỉ có Trấn Quốc Công phủ có thể vì ngươi tương trợ, xem ra hắn thật phải hảo hảo cùng Ôn Nhu gặp một chút rồi.

Trấn Quốc Công phủ.

Ôn Nhan rất là lo sợ bất an, ngày sau chính là ngày vui là của nàng, nàng lại nửa điểm vui mừng cũng không có, nàng biết Thanh Vương gia tuyệt không yêu nàng, mà nàng cũng đã quyết định kỹ nàng chọn quyền không chọn yêu, yêu với không yêu nàng cũng không thèm để ý, mà quan trọng nhất chính là, trước khi Ôn Nhu trước khi rời đi đối với nàng nói một câu.

Triệu Yên Nhi không thành công, mà Ôn Tâm lại gặp họa, tất sẽ không từ bỏ ý đồ, bản thân cẩn thận.

Đây là lời nói của Ôn Nhu lưu cho Ôn Nhan, Ôn Nhan tự nhiên cũng biết Triệu Yên Nhi tuyệt sẽ không để cho nàng gả vào Thanh vương phủ, tất sẽ ở hôm nay hạ thủ, không biết Triệu Yên Nhi còn có thể dùng loại thủ đoạn nào đoạt tính mạng của nàng, nàng nhất thiết phải nghìn vạn lần cẩn thận mới tốt.

" Tiểu Linh." Ôn Nhan viết xong thư lên chiết tử, rồi gọi thị nữ thiếp thân tiểu Linh, sau đó cởi ngọc trụy trên cổ mình xuống, đem thư cùng ngọc trụy một lượt giao cho tiểu Linh, nhỏ giọng dặn dò, "Hai thứ đồ này đến Bạch vương phủ tìm Bạch vương phi, ngươi để Bạch vương phi lưu ngươi ở Bạch vương phủ Bạch vương phủ một ngày, ngày mai rồi trở về."

" Tiểu thư ngươi muốn làm gì? Ngày mai ngươi xuất giá rồi, tiểu Linh không bên người hầu hạ sao được." Trong tay Tiểu Linh siết chặt thư cùng ngọc trụy, trong lòng có loại cảm giác xấu.

"Nhanh đi, từ hậu môn ra ngoài, nghìn vạn lần đừng để bất luận kẻ nào biết được ngươi đến Bạch vương phủ." Ôn Nhan cầm tay của tiểu Linh, dùng nhãn thần cầu xin nhìn tiểu Linh, dặn dò, "Mạng của ta liền ở trong tay ngươi rồi, nhanh đi."

" Tiểu Linh đã biết, tiểu Linh đi ngay!" Tiểu Linh cũng không hỏi nguyên nhân, từ nhỏ nàng cùng Ôn Nhan một lượt lớn lên, rất ít khi chủ tử nhà mình có chuyện quan trọng muốn nàng làm như vậy, lại còn bảo đem mạng giao vào trong tay nàng nữa chứ, liền việc này không phải chuyện đùa, lên tiếng trả lời, xoay người đi.

Tiểu Linh đi rồi, Ôn Nhan thở dài một hơi, chỉ cần giờ lành ngày mai nàng không có xuất hiện, Ôn Nhu tự nhiên biết nên làm như thế nào, mà nàng hôm nay, lại muốn đánh cuộc một lần nữa.

Thời khắc này Ôn Nhu, đang ở trong viện ngắm hồng mai ngạo tuyết, không khỏi duỗi tay nhặt một nhánh hồng mai nằm trên tuyết. Ngẩng đầu nhìn trời cao không mấy sáng sủa, không có gió, mây lờ mờ ở trên trời vẫn không nhúc nhích, cũng chỉ có bọn họ biết, khí trời an tĩnh như thế, kì thực mưa gió sắp đến rồi.

" Duẫn nhi, Vân Lãng đã trở về chưa?" Ôn Nhu chỉnh lại áo khoác, nhận lấy lò sưởi Duẫn nhi đưa tới.

" Nô tỳ đi nhìn một cái."

" Ân." Ôn nhu gật đầu một chút, như trước một mình thưởng mai.


Lát sau, Duẫn nhi chạy trở về, khom người nói: "Vương phi, Vân Lãng ca vẫn chưa về, bất quá Vân Lãng ca làm việc không có sai, Vương phi cứ yên tâm."

Ôn Nhu nhìn vừa nói đến Vân Lãng Duẫn nhi liền nhịn không được kiêu ngạo, không khỏi trêu ghẹo nói: "Tiểu Duẫn nhi, còn chưa làm tiểu tức phụ, sao liền gấp giúp ca ca tốt của ngươi nói chuyện như vậy?"

Phút chốc mặt của Duẫn nhi nhuộm đỏ, xấu hổ không nói nên lời, nhìn dáng dấp xấu hổ của Duẫn nhi, Ôn Nhu vốn là trong lòng vui vẻ nay càng vui hơn. Không khỏi cười ra tiếng, ngắt một đóa hồng mai, bỏ vào trong lòng bàn tay Duẫn nhi, cười nói: "Đeo lên đi, hồng mai phối giai nhân, cho ca ca tốt của ngươi trở về, để hắn nhìn vui vẻ."

" Vương phi cũng đừng chọc ghẹo nô tỳ nữa." Duẫn nhi cầm lấy hồng mai Ôn Nhu đưa, ngón tay chuyển, vùi đầu, hai gò má đỏ so với hồng mai trong tay càng đỏ hơn, sau đó đột nhiên tựa như nhớ tới cái gì, mạnh ngẩng đầu lên, "Vương phi trêu ghẹo nô tỳ, làm hại nô tỳ suýt nữa đã quên chính sự, mới vừa rồi đi ra cửa xem Vân Lãng ca có trở về chưa, vừa vặn nhìn đến một cô nương bộ dáng thị nữ đến đây, nói là tam cô nương tìm Vương phi, nghe nói là tam cô nương, nô tỳ trước để cho nàng tiến vào rồi, đang ở ngoài viện, Vương phi có muốn gặp."

"Để nào tiến đến." Ôn Nhu thu hồi tiếu ý trong lòng mày, xoay người trở về nhà gian phòng, lúc này Ôn Nhan phái người tìm nàng, tất nhiên Triệu Yên Nhi cũng sắp làm gì rồi.

Đợi Ôn Nhu trở về phòng ngồi xuống ghế thái sư, một tiểu cô nương một thân cam sắc ở phía sau Duẫn nhi cúi đầu đi đến, vừa vào phòng liền quỳ trên mặt đất, hướng Ôn Nhu thỉnh an nói: "Nô tỳ tiểu Linh gặp qua Vương phi, Vương phi an hảo."

" Đứng lên đi." Ôn Nhu quan sát tiểu Linh một phen, nhàn nhạt lên tiếng.

" Nô tỳ tạ qua Vương phi."

" Nói đi, tam muội muội để ngươi tìm đến ta vì chuyện gì?"

" Tiểu thư để nô tỳ đem hai thứ đồ này một lượt giao cho Vương phi." Tiểu Linh cúi đầu nói xong, cẩn thận từ trong lòng ngực xuất ra thư cùng ngọc trụy, Duẫn nhi tiến lên tiếp nhận, giao cho Ôn Nhu.

Ôn Nhu tiếp nhận thư cùng ngọc trụy, đem ngọc trụy yên tâm trong lòng bàn tay quan sát một trận, xác định là vật của Ôn Nhan, mới mở thư ra xem, khóe miệng cong lên một nụ cười hài lòng, hướng tiểu Linh hỏi: "Tam muội muội còn nói gì không?"

" Tiểu thư nói, để nô tỳ cầu Vương phi lưu nô tỳ ở Bạch vương phủ một ngày, ngày mai nô tỳ lại về Trấn Quốc Công phủ." Tiểu Linh kính cẩn cẩn thận hồi đáp.

" Đoạn đường ngươi đến Bạch vương phủ, có bị người phát hiện?"

" Hồi Vương phi, dọc theo đường đi nô tỳ rất là cẩn thận, không có bất kỳ người nào phát hiện nô tỳ đến Bạch vương phủ."

" Đã như vậy, Duẫn nhi, mang nàng lui xuống nghỉ ngơi đi."

"Vâng, Vương phi."

" Vương phi, xin thứ cho nô tỳ lắm miệng, nô tỳ thực sự rất muốn biết tiểu thư có đúng hay không gặp phải chuyện nguy hiểm?" Tiểu Linh một lần nữa quỳ xuống, tuy rằng sợ trách tội, thế nhưng nàng quả thực lo lắng cho chủ tử của nàng, nhưng vẫn là đánh bạo lên tiếng.

" Trung chủ chi tâm có thể thấy được, yên tâm, tam muội muội vô sự." Ôn Nhu đạm đạm nhất tiếu, tiểu Linh không dám nói nhiều hơn nữa, đi theo Duẫn nhi.

Sau khi Duẫn nhi rời khỏi, thanh âm của Vân Lãng ở ngoài phòng vang lên, Ôn Nhu cho phép hắn tiến đến.

Vì bên cạnh mình quả thực cần người trung thành, hôm qua từ lời nói và cách việc làm của Vân Lãng có thể thấy được hắn là người có thể tin có thể dùng, lúc hồi Bạch vương phủ, Ôn Nhu liền trực tiếp cùng Túc Dạ nói, muốn để Vân Lãng bên người làm việc, Túc Dạ chỉ là mắt nhìn Vân Lãng, liền đáp ưng, như vậy Vân Lãng liền lưu tại Bạch vương phủ vì Ôn Nhu phục vụ.


" Vân Lãng gặp qua Vương phi." Vân Lãng quỳ một chân trước mặt Ôn Nhu.

" Đứng lên đi Vân Lãng, ngày sau ở trước mặt ta không cần hành lễ lớn như vậy, ngươi cùng Duẫn nhi, ta tin được, ở trước mặt ta có việc liền nói, không cần câu nệ." Ôn Nhu ôn hòa nói xong.

Trong lòng Vân Lãng nóng lên, lên tiếng "Vâng.", liền đứng lên, từ nhỏ ăn nhờ ở đậu làm nô lệ, mặc cho người sai sử, động bất động chính là chịu đánh chịu mắng, chẳng bao giờ gặp phải một chủ tử để hắn cam nguyện thuần phục, trước đó vài ngày nghe Duẫn nhi lẩm bẩm nói Ôn Nhu tốt hắn còn cười nhạt, cười trên đời này đâu có thể nào có người chủ tử nào là thật tâm xem hạ nhân là người, thật tình muốn hạ nhân tốt, thời gian Duẫn nhi cầu hắn vì Ôn Nhu làm việc cũng không muốn đáp ứng, nếu không phải nể tình cảm với Duẫn nhi không đành lòng cự tuyệt Duẫn nhi, hắn tuyệt không sẽ giúp Ôn Nhu làm việc.

Mà hôm nay, hắn là gặp được chủ tử tốt mà Duẫn nhi nói, mỗi tiếng nói cử động của nàng thái độ của nàng đối với hắn, để hắn chấn động đến không thể tin tưởng, nàng không phải đem hắn xem là nô dịch sai sử, mà là mỗi câu trong lời nói đều mang bảy phần bình đẳng, trước mặt nàng, hắn chưa phát giác ra bản thân kém một bậc, mỗi một câu nói của nàng, cũng làm cho hắn cam tâm tình nguyện vâng theo, tuy rằng hôm qua mới gặp hắn, có thể cũng là hắn lần đầu gặp nàng, đáy lòng hắn có một loại cảm giác kỳ dị, để hắn cảm thấy, nàng, mới là người hắn đáng giá thuần phục!

" Việc Vương phi nhờ vã, Vân Lãng làm tốt, không qua ngày mai, chuyện Trấn Quốc công tử cùng người hoan hảo nhất định truyền khắp toàn bộ đế đô." Không đợi Ôn Nhu mở miệng, Vân Lãng liền đi đầu bẩm báo.

" Hảo." Ôn Nhu rất là thoả mãn, nàng thật không ngờ có thể nhận được một ngừoi đáng tin như vậy. "Vậy Vương Tam thế nào?"

" Vương Tam cũng chiếu theo phân phó của Vương phi cho hắn ba mươi lượng bạc."

"Trông chừng hắn."

" Vân Lãng sẽ, trước khi không có được giải dược, hắn muốn chạy trốn cũng không dám."

" Đi nói cho hắn biết, nếu muốn giải dược, liền nghe theo lời ta làm là được." Ôn Nhu chuyển mâu cười, Vương Tam, nàng đương nhiên muốn để làm nhân chứng, làm sao có thể đơn giản thả hắn đi.

"Vâng." Vân Lãng vâng theo nói, "Vương phi nếu là vô sự, Vân Lãng liền xin được cáo lui trước."

" Đi nghỉ ngơi đi."

Triệu Yên Nhi, ngày lành của các ngươi sắp đến rồi ngày mai thôi.

Vân Lãng lui ra, liền có thị nữ đến đây bẩm báo: "Nô tỳ gặp qua Vương phi, bên ngoài viện Mẫn phu nhân cầu kiến."

" Mẫn phu nhân đã đến đây, còn không mau mau mời đến." Ôn Nhu cong môi cười, thậm chí ngay cả Vương Như Mẫn cũng tới giúp vui, chỉ sợ là chỗ của Thanh vương nhàn rỗi rồi, là muốn làm gì? Lấy mạng của nàng sao?

Không nghĩ tới cái mạng này của nàng nhiều người nhớ thương như vậy, nếu không phải nàng hảo hảo mà che chở cái mạng này, chẳng phải là những người đó đắc ý vênh váo sao?

Thanh vương, Vương Như Mẫn, nếu bản thân đưa tới cửa, cũng không cần trách nàng không khách khí, xem bọn hắn dùng mưu kế tốt gì.

Đang lúc suy nghĩ, ngoài phòng truyền đến thanh âm mềm ôn nhu của Vương Như Mẫn.

" Vương phi tỷ tỷ, muội muội đến đây làm phiền." 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận