Nịch Sủng: Chí Tôn Cuồng Phi

Edior: Luna Huang

** chủ tớ Lam vương **

Cùng lúc đó, Lam vương phủ.

Lam vương Lãnh Trạch nằm ở trên tháp, chậm rãi mở mắt ra, đưa tay chậm rãi chuyển thân, xuyên thấu qua sa trướng, khẽ nâng đôi mắt cúi đầu nhìn Nghiêm Vô Ly ở trước giường.

Lam vương duỗi tay vén lên sa trướng, nhẹ giọng gọi Nghiêm Vô Ly: "Vô Ly, sang đây."

Nghiêm Vô Ly không nói gì, thay Lam vương đem sa trướng vén lên, treo vào trong móc, liền quỳ một chân trước giường.

Lam vương giơ tay lên, dùng ngón cái vuốt ve mi tâm của Nghiêm Vô Ly đang nhíu chặt, nhãn thần đau lòng, hai vai **, vài sợi tóc đen trượt đến trước ngực *, giữa hai người, một loại vị đạo mập mờ bỗng nhiên tản ra.

" Thế nào cau mày không thả ra? Cũng biết ta sẽ đau lòng?" Thanh âm của Lam vương rất là mềm mại, Nghiêm Vô Ly cũng mặt không đổi sắc.


" Chủ thượng." Nghiêm Vô Ly nặng nề lên tiếng, "Chủ thượng cùng Trấn Quốc Công phủ còn có Thanh Vương gia không có liên quan, vì sao lúc trước phải đáp ứng giúp Ôn phu nhân, để thuộc hạ tiếp cận Ôn Nhu? Nếu sự tình đã hoàn thành, hôm nay vì sao còn sẽ giúp Ôn phu nhân, phải dồn Nhu nhi vào tử địa?"

Đêm qua Triệu Yên Nhi đến đây, Nghiêm Vô Ly liền có một loại loại dự cảm xấu, quả nhiên, nàng là muốn đoạt mạng của Nhu nhi, thời gian hắn bắt đầu hối hận, nàng còn muốn đoạt luôn cả tính mệnh của Nhu nhi! Hắn tuyệt không cho phép chuyện như vậy phát sinh!

" Vì sao?" Lam vương âm âm cười, vén lên lọn tóc của Nghiêm Vô Ly, thưởng thức trên ngón tay, ôn hoà nói, "Không có lý do, lúc trước bất quá là coi thường dáng dấp hiêu trương bạt hỗ của Thanh vương, nhất thời hưng khởi muốn sau lưng hắn đạp một cước, cho nên mới phải đáp ứng Triệu Yên Nhi, nhưng lại đem ngươi người ta tín nhiệm nhất phái đi hoàn thành nhiệm vụ này."

" Mà hôm nay," Dáng tươi cười của Lam vương đột nhiên lạnh xuống, nắm lấy cằm của Nghiêm Vô Ly, hướng Nghiêm Vô Ly áp sát một phần,, để hơi thở của mình rõ ràng rơi vào trên mặt Nghiêm Vô Ly, "Linh hồn nhỏ bé của ngươi đều bị nàng quyến rũ rồi, ta thế nào có thể cho nàng lưu lại? Ân?"

Nghiêm Vô Ly chỉ cảm thấy đáy lòng lạnh lẽo, cho tới nay, nếu là thấy nụ cười của Lam vương như vậy, Nghiêm Vô Ly biết hắn nhất định là không thể không lấy tính mạng của đối phương, nếu là lấy đi, hắn nhất định sẽ nghĩa bất dung từ để đi hoàn thành nhiệm vụ, mà hôm nay, chủ thượng muốn lấy tính mệnh của người quan tâm nhất từ đáy lòng, vô luận trước đây hắn đã từng vì chủ thượng bôn tẩu cống hiến?

Lúc trước, hắn là thật muốn cùng Nhu nhi cao bay xa chạy, nếu không phải chủ thượng hạ lệnh, hôm nay hắn tất là cùng Nhu nhi tại nơi nào đó có cuộc sống hạnh phúc, mà không phải hôm nay để Nhu nhi trong nguy nan, hắn hại Nhu nhi một lần rồi, làm sao có thể để nàng chịu tổn thương lần nữa?

" Chủ thượng, Nhu nhi bất quá là một nữ tử, cần gì phải thống hạ sát thủ?" Đáy lòng Nghiêm Vô Ly cực đau nhức, một bên là người hắn yêu nhất, một bên là chủ thượng không thể phản bội, hắn nên làm thế nào cho phải?

" Nhu nhi Nhu nhi, Vô Ly thực sự là gọi vô cùng thân thiết, Vô Ly chớ quên, hôm nay nàng là tẩu tẩu của ta." Lam vương cười đến càng âm tà một phần, tay nắm lấy cằm của Nghiêm Vô Ly cũng càng cố sức một phần, "Nhớ kỹ, trong mắt của ngươi chỉ có thể có ta, ngươi cũng biết nếu là ta tức giận sẽ có hậu quả gì."


" Chủ thượng, thỉnh người tha cho Bạch vương phi một mạ[email protected]" Nghiêm Vô Ly lập tức cúi đầu chờ lệnh, hắn đương nhiên biết chủ thượng tức giận sẽ có hậu quả gì.

" Lam vương buông lỏng tay ra, âm thanh phân phó nói: "Vô Ly ngẩng đầu lên."

Nghiêm Vô Ly nghe lệnh, chậm rãi ngẩng đầu lên, Lam vương tà mị cười, hai tay vòng lên cổ của Nghiêm Vô Ly, đem cả thân người đều áp sát vào người của Nghiêm Vô Ly, lồng ngực của mình dán chặt vào trong ngực rắn chắc của Nghiêm Vô Ly, cảm thụ nhịp tim của Nghiêm Vô Ly, kề bên tai của Nghiêm Vô Ly, nhẹ nhàng mà thổi khí: "Nếu Vô Ly yêu thương nàng như vậy, nàng thật là không lưu được rồi, nếu là giữ lại nàng, lòng của Vô Ly rất nhanh không có sự tồn tại bên ta nữa."

" Thuộc hạ tuyệt không phản bội chủ thượng!" Đối với động tác của Lam vương, Nghiêm Vô Ly sớm thành thói quen, chưa từng có nhiều kinh ngạc, mà là lãnh tĩnh trả lời, "Thuộc hạ chỉ cầu chủ thượng buông tha Bạch vương phi."

" Vô Ly, giữ lại nàng, không chỉ có lo lắng ngày sau ngươi hướng về nàng, còn lo lắng nàng sẽ cùng Bạch vương kết thành một phe, vì phòng thế lực Bạch vương tăng trưởng, diệt trừ nàng, đối với ta hữu ích vô hại." Trước sân điện rộng nàng bắn ba tiễn, thật thật tại tại thực lực không thể khinh thường, nếu là nàng vì Bạch vương phục vụ, không thể nghi ngờ là kình địch, huống hồ căn cứ tin tức nhận được, nàng quả thực cùng lúc trước là hai người khác biệt, không thể không phòng, "Nếu là như vậy, Vô Ly còn muốn che chở nàng mà không quan tâm ta sao?"

" Chủ thượng, thuộc hạ chỉ là không đành lòng thấy Bạch vương phi nhận lấy cái chết, cũng không phải là cố tình không để ý chủ thượng." Một tầng quan hệ lợi hại như vậy hắn đương nhiên đã nghĩ đến, thế nhưng hắn tin tưởng mặc dù Nhu nhi không chết, chủ thượng tuyệt sẽ không để cho Nhu nhi nguy hại đến bản thân nửa phần.

" Vô Ly." Lam vương chậm rãi buông lỏng Nghiêm Vô Ly ra, lấy y sam bày sẵn trên giá y một bên, mặc lên người, sau đó từ bên gối lấy một cây sáo ngọc, buông xuống suy nghĩ, để Nghiêm Vô Ly không hiểu tiếu ý trong mắt hắn, "Vấn đề nặng nề như vậy, không bằng ta thổi một khúc, sau đó từ từ bàn luận."


Nghiêm Vô Ly không giải thích được, lại cũng không dám nói nhiều, tâm tư của chủ thượng, hắn cho tới bây giờ cũng không có hiểu được.

Dứt lời, Lam vương đem sáo ngọc đặt dưới môi, mười ngón khẽ nhúc nhích, trầm âm phù liền chậm rãi vang lên.

Chỉ là, tiếng sau khó khăn lắm vang lên, Nghiêm Vô Ly liền cảm giác đáy lòng truyền đến một trận co rút đau đớn, theo từ khúc chậm rãi kia, co rút đau đớn nhỏ nhẹ chuyển thành đau nhức, phảng phất nghìn vạn lần con kiến cắn vào tim hắn một dạng, đau nhức khó nhịn, Nghiêm Vô Ly cố nén đau nhức, sắc mặt chậm rãi biến thành trắng bệch, trên trán không ngừng thấm mồ hôi.

Tiếng sáo này ——

Lam vương bỗng nhiên dừng lại khẽ nhúc nhích năm ngón, cười nhìn sắc mặt trắng bệch của Nghiêm Vô Ly, giơ tay lên, dùng ống tay áo nhẹ nhàng vì Nghiêm Vô Ly lau mồ hôi trên trán, quan tâm nói: "Vô Ly đây là thế nào? Làm sao sắc mặt của ngươi đột nhiên khó coi như vậy, xuất nhiều mồ hôi như vậy, thân thể khó chịu?"

Cũng không Nghiêm Vô Ly đáp lời, Lam vương hãy còn cười, lại lần nữa thổi sáo ngọc, tiếng sáo bỗng nhiên tăng lên, Nghiêm Vô Ly ầm ầm ngã trên mặt đất, cả người không ngừng được co rút, mồ hôi lạnh thấm, ướt một thân nhu sam.

" Chủ thượng, ngươi..." Đối với hắn cái gì?

" Ha ha, Vô Ly còn không biết? Lúc phái ngươi đến bên người nàng, ta đã hạ cổ trên người của ngươi rồi, chính là vì phòng ngươi thực sự đối với nàng động tâm, vốn tưởng rằng cổ trùng này cả đời ta cũng sẽ không dụng đến, không nghĩ tới" Lam vương thưởng thức ngọc sáo trong tay, hướng Nghiêm Vô Ly hơi cúi người, trong mắt lộ vẻ băng hàn: "Không nghĩ tới, ngươi thật làm cho ta thất vọng."


"Cổ này gọi là Phệ Tâm, một khi ta thổi sáo ngọc, cho dù là thiên lý vạn dậm, cũng khiến cho người sống không bằng chết, Vô Ly, tư vị thế nào?" Lam vương ngồi xổm người xuống, đem Nghiêm Vô Ly bị mồ hôi lạnh thấm ướt ra tóc vuốt ve, khẩu khí chuyển thành ưu thương, "Vô Ly, đừng làm cho ta thương tâm, ân?"

" Chủ thượng, thuộc hạ, thuộc hạ chưa từng nghĩ tới muốn phản bội chủ thượng..." Nghiêm Vô Ly gian nan nói xong, tiếng sáo tuy rằng đã ngừng lại, thế như trong tim hắn cổ trùng vẫn còn, để hắn thống khổ.

" Ta đương nhiên biết ngươi sẽ không phản bội ta." Lam vương ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve gò má của Nghiêm Vô Ly, nhẹ giọng nói,: Cho nên vì lại một lần nữa chứng minh ngươi đối với ta trung tâm, nhiệm vụ lần này, vẫn là ngươi đi hoàn thành."

"...!" Nghiêm Vô Ly kinh hãi, để đích thân hắn lấy tính mệnh của Nhu nhi? Đó là tử, hắn cũng làm không được!

" Thế nào? Không muốn sao? Ta đây cũng là cho ngươi đi, nếu để cho người khác đi, ta sẽ không biết được là nàng có phải chịu cái chết thống khổ thế nào, có lẽ, để cổ trùng Phệ Tâm này cho nàng dằn vặt đến chết, cũng là biện pháp không tệ." Lam vương như cũ nhẹ nhàng cười, phảng phất nói nói không phải là mạng người, mà chỉ là một con kiến hôi không đáng kể.

" Chủ thượng, thuộc hạ, thuộc hạ tuân mệnh!" Nghiêm Vô Ly cắn cắn thật chặt môi, vô cùng gian nan nói ra mất chữ, đầu lưỡi hắn, có thể nếm được mùi máu tanh nồng nặc, hắn biết, chủ thượng nói được làm được, cùng với để Nhu nhi rơi xuống tay của những người khác hoặc là chủ thượng, không bằng hắn để cho nàng đi được bình yên một chút.

Tâm, đau nhức đến mức tận cùng, phảng phất hít thở không thông vậy, vì sao, hết lần này tới lần khác muốn như vậy!

Lơ đãng, đúng là một giọt từ khóe mắt chảy xuống.

Lam vương lè lưỡi, dùng đầu lưỡi liếm giọt lệ kia, đem cằm đặt lên vai của Nghiêm Vô Ly, âm u thấp giọng nói: "Đi đi, Vô Ly, sau này liền phải nhớ kỹ, trong mắt của ngươi, trong lòng, chỉ có thể có ta."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận