Nịch Sủng: Chí Tôn Cuồng Phi

Ôn Nhu từ Ngõa Phủ Lôi Minh đi ra, mắt thấy màn đêm nặng nề, hầu như không suy tư gì thêm liền hướng viện của Vương Như Mẫn đến, Duẫn nhi khuyên nàng nên dùng qua bữa tối, Ôn Nhu nói lúc này không phải là thời khắc nghĩ đến bữa ăn, Duẫn nhi bất đắc dĩ, để đầu bếp đem bữa tối xuống hâm nóng, bản thân bưng bát súp gà đi theo bên cạnh Ôn Nhu.

Ôn Nhu đi tới phòng ngủ của Vương Như Mẫn, chỉ thấy phòng cửa đóng kín, liền cho lui thị nữ phục vụ, Duẫn nhi liền bước đến gõ cửa, sau đó liền tiểu Ny đến mở cửa ra.

" Nô tỳ gặp qua Vương phi." Tiểu Ny khom mình hành lễ, đem đầu cúi thấp, trong mắt có kinh hoảng cùng khẩn trương hiện lên.

Ôn Nhu gật đầu tác miễn lễ, hỏi: "Mẫn muội muội đã tỉnh?"

" Hồi Vương phi, phu nhân đã tỉnh, thế nhưng còn chưa thích hợp xuống giường đi lại, lúc này còn đang nằm ở trên giường."

Ôn Nhu vòng qua bên cạnh thân tiểu Ny, đi vào phòng, chỉ thấy Vương Như Mẫn ngồi tựa ở trên giường, nhìn thấy Ôn Nhu liền muốn đứng dậy đón chào, lại bị Ôn Nhu ngăn lại.

" Mẫn muội muội ban ngày kinh hách quá lớn, chỉ sợ không nên chậm sang đây, chỉ nên nằm là tốt." Ôn Nhu ngôn ngữ quan tâm, nâng đỡ Vương Như Mẫn, mặt mày của nàng tìm kiếm dị dạng, cũng tìm không được chỗ nào, sắc mặt Vương Như Mẫn tái nhợt, lộ vẻ khẩn trương cùng sợ hãi, khoong tìn được chút tình cảm nào, đáy lòng không khỏi khinh tán Vương Như Mẫn không hổ là tâm cơ sâu đậm, giờ này khắc này còn có thần lực mang tâm tư che giấu tốt như vậy.

" Để Vương phi tỷ tỷ chê cười, xin thứ cho muội muội không còn dùng được, chút kinh hách nhỏ này đều không chịu nổi, đúng là nằm ở trên giường không thể đứng dậy nghênh đón, mong rằng Vương phi tỷ tỷ không nên trách tội." Bởi vì lúc Ôn Nhu tới đã có thị nữ bên ngoài viện truyền báo, lúc đó Vương Như Mẫn chấn kinh rồi, lúc này cũng đã là bình tĩnh như thường.

Vương Như Mẫn nhìn chằm chằm Ôn Nhu, như trước rất là bất khả tin tưởng, thời gian thị nữ mới truyền báo nàng không thể tin, vậy mà lúc này nàng nhìn thấy Ôn Nhu sống sờ sờ, không để cho nàng không tin, Ôn Nhu, cư nhiên không có chết? Thật không có chết!?

Vậy hôm nay chuyện nàng làm đến tột cùng là cái gì? Ôn Nhu không có chết, cư nhiên suýt nữa bản thân dính vào?

Nghĩ đến hôm nay đạo quang của kiếm hướng mình chém tới, nghĩ đến khói đặc cuồn cuộn vậy, Vương Như Mẫn vốn là kinh hách mà trắng bệch sắc mặt càng trắng bệch, trong nháy mắt nắm chặt chăn trong tay, nhãn thần biến ảo bất định.

Không phải là bởi vì sợ, mà là phảng phất có người đang trong lòng nàng có một cái lỗ rất to, máu chảy, đau, liền muốn giết luôn cả nàng!

" Mẫn muội muội nhìn chằm chằm tỷ tỷ như thế làm chi? Trên mặt tỷ tỷ có viết chữ?" Ôn Nhu chuẩn xác không có lầm bắt được trong mắt Vương Như Mẫn lòe ra dị dạng, lại nhìn cái tay nắm chặt chăn của nàng, khóe miệng không khỏi hơi nhếch lên, "Mẫn muội muội cái này không có thể xem là chịu một ít kinh hách rồi, nếu là tỷ tỷ, chỉ sợ cũng chỉ sợ cũng không phải là chỉ kinh hách nhỏ thôi đâu."

Đối mặt với chuyện hôm nay, nếu Vương Như Mẫn còn có thể lãnh tĩnh như lúc trước, Ôn Nhu thật không biết nên như thế nào mở một lỗ nhỏ trên người Vương Như Mẫn, mới nhìn đến gương mặt bình tĩnh của nàng, Ôn Nhu cảm thấy việc này hạ thêm một chút công phu rồi, sau đó liền thấy được hai tay Vương Như Mẫn nắm chặt, liền biết ý nghĩ lúc này trong lòng của Vương Như Mẫn, đối với chuyện này đã dự đoán trước.

" Muội muội thất lễ, Vương phi tỷ tỷ không nên tức giận." Vương Như Mẫn vội vã cúi đầu, che giấu nghĩ cách trong tim của mình, "Hôm nay đa tạ tỷ tỷ xuất thủ cứu giúp, nếu không có như vậy như vậy, lúc này muội muội đã là vong hồn dưới đao rồi, muội muội nhất thời không biết nên báo đáp thế nào mới tốt."

Chỉ là nàng thật không ngờ, Ôn Nhu lại có thân thủ mạnh như vậy, có thể công kích được những người đó!

" Ta ngươi là tỷ muội, không cần nói cảm ơn, như vậy trái lại khách khí, tỷ tỷ sao lại có thể đối với Mẫn muội muội thấy chết mà không cứu được? Trái lại hôm nay khó có được một chuyến xuất môn, lại ra đại sự như vậy, để Mẫn muội muội không có thể hảo hảo mà thưởng thúc món điểm tâm ngọt ngày nhớ đêm mong, cũng may hữu kinh vô hiểm." Ánh mắt của Ôn Nhu vẫn dừng lại trên nét mặt của Vương Như Mẫn, không bỏ quá bất kỳ biểu tình biến hóa nào của nàng, "Mẫn muội muội cũng biết kẻ xấu là ai sao?"

" Vương phi tỷ tỷ thật biết nói đùa, muội muội làm sao sẽ biết kẻ xấu là ai." Lời nói của Ôn Nhu khiến lòng của Vương Như Mẫn run lên bần bật, sợ hãi lan tràn, cũng cố ngăn chặn không cho biểu lộ lên mặt, Ôn Nhu tại sao lại hỏi như vậy? Chẳng lẽ là nàng biết cái gì?

Chẳng biết tại sao, trước mắt Vương Như Mẫn tựa hồ xuất hiện cảnh tượng thê thảm của Lý An Âm, khiến nàng không khỏi đưa tay đặt lên trên bụng nhỏ của mình.

"Chúng ta là nữ tử luôn luôn cùng người không oán không cừu, đến tột cùng kẻ xấu này vì sao phải hướng chúng ta động thủ? Hơn nữa xem cử động của kẻ xấu hôm nay, chỉ sợ là muốn lấy tính mạng của Mẫn muội muội cũng không chừng, Mẫn muội muội có từng cùng ai kết oán?" Lòng của Thanh vương, thật là ac độc, hắn có biện pháp trước khi bụng của Vương Như Mẫn nhô lên liền đem nàng ra khỏi Bạch vương phủ, lại hết lần này tới lần khác muốn cho nàng nhất thi lưỡng mạng.

" Vương phi tỷ tỷ lại cùng muội muội nói đùa, trước lúc xuất giá, muội muội rất ít xuất phủ, gả vào Bạch vương phủ, mỗi ngày chỉ ở trong vương phủ, há lại cùng người kết thù kết oán." Vương Như Mẫn cực lực giải thích, sắc mặt bởi vì kinh hoảng mà trắng bệch đến cực điểm.

Ôn Nhu, đến tột cùng đã biết cái gì? Lại đoán được cái gì?

" Mẫn muội muội trong lòng vẫn còn sợ hãi? Sắc mặt làm sao lại xấu như vậy?" Ôn Nhu làm bộ quan tâm hỏi, liền từ tay của Duẫn nhi lấy bát súp, thử độ ấm, "Tỷ tỷ chuẩn bị bát súp gà ác cho người, muội muội uống xong liền an lòng."

Ôn Nhu nói, đem bát súp đưa cho Vương Như Mẫn, Vương Như Mẫn mỉm cười duỗi tay tiếp nhận, "Vương phi tỷ tỷ quan tâm như vậy, muội muội thụ sủng nhược kinh."

" Mẫn muội muội hôm nay là người có mang, không tẩm bổ nhiều làm sao được?" Ôn Nhu cười đến ôn hòa.

" Ba ——!" Chén sự bị ném xuống đất, âm thanh vang lên, rõ ràng nhập vào lòng mới người ở đây.

Hai tay của Vương Như Mẫn vẫn duy trì động tác tiếp nhận bát súp cứng ở giữa không trung, lúc này khẽ run, kinh khủng muôn dạng không thể tin nhìn Ôn Nhu, thị nữ tiểu Ny cũng bị hù dọa xuất mồ hôi lạnh cả người.

" Ai nha, thế nào?" Ôn Nhu cũng vẩy thân thể, làm bộ kinh ngạc, phân phó Duẫn nhi nói, "Duẫn nhi nhanh đi phân phó đầu bếp chưng lại một chung mang đến, đại phu nói rồi thân thể của Mẫn muội muội nên hảo hảo bồi bổ, bằng không đối với bào thai trong bụng không tốt." Ôn Nhu làm bộ lơ đãng, lòng của Vương Như Mẫn có một đợt sóng dâng lên, thời khắc này nàng, kinh hoảng e rằng không thể che giấu, toàn bộ nội tâm của mình lộ ra ngoài.

" Tỷ tỷ đã cho Duẫn nhi chuẩn bị thêm một chung mang đến, Mẫn muội muội không nên gấp, hay là nằm xuống cho thỏa đáng." Ôn Nhu như trước cười đến vô hại, duỗi tay đỡ lấy lưng và vài của Vương Như Mẫn, muốn đỡ nàng nằm xuống, "Vương gia ba mươi vô, Mẫn muội muội có thể tài vì vương gia sinh một hài nhi, không biết vương gia sẽ cao hứng đến độ nào."

Từng từ của Ôn Nhu như lưỡi dao sắc bén, cắm ở lòng của Vương Như Mẫn, giống như bản thân Ôn Nhu cái gì cũng không biết vậy, ôn hòa cười, hình như cực kỳ chờ mong hài nhi này sinh ra vậy.

Ôn Nhu, dĩ nhiên biết nàng mang thai? Thế nào...? Có khả năng?

Tay của Vương Như Mẫn run rẩy, lại lần nữa che trên bụng nhỏ của mình, giống như nhìn lệ quỷ không ổn định một dạng nhìn chằm chằm Ôn Nhu.

"Mẫn muội muội đây là thế nào? Sợ hãi như vậy?" Ôn Nhu bỗng nhiên cười đến tà mị.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui