Bạch Linh Lung cảm thấy bản thân mình là một con heo!.
!.
rất thất bại!
Từ khi trưởng thành cho đến bây giờ, lần đầu tiên nàng bỏ nhà trốn đi, nhưng thiếu chút nữa đã phải chết đói.
Xé trứng chui ra, mình thế mà lại bị biến thành con heo, heo làm sao ăn được cỏ? Heo là phải ăn thịt, không được ăn thịt thì không hay rồi.
Ngày đầu tiên trốn đi, qua đôi mắt nhỏ như sao sáng liền nhìn thấy được toàn bộ thế giới bên ngoài đầy nguy hiểm, nàng đói đến mức ngực dính cả vào lưng, nhưng chỉ chịu được ngày đầu, qua ngày hôm sau cái bụng đã ục ục biểu tình hai tiếng, sau đó hai bàn chân nhỏ bé trực tiếp chổng vó lên trời mà kêu than.
Rốt cục, vào lúc cùng đường đuối sức, có một người từ phía chân núi đi tới, không sai, là một người rất lớn rất cao.
Mẹ nó, bây giờ nàng mới phát hiện ra thế giới này lớn đến cỡ nào?
Cuối cùng, khi mà ý thức sinh tồn chiến thắng được lý trí, nàng đành bấu víu lấy ống quần của nam nhân đó, đi theo người ta, trèo lên trên cái túi đồ của hắn.
Thân thể nhỏ len lỏi ở trong túi, cái mũi nhỏ bé ngửi ngửi, cảm nhận được hương vị nhàn nhạt của đồ ăn.
Sau khi ăn uống no nê đến căng bụng, hiển nhiên là nằm luôn trong gói hành lý ấm áp, ngủ một giấc thoải mái đến ngon lành trong cái túi nhỏ ở phía sau cái người xinh đẹp kia.
…
Bên trong hoàng cung, tại ngự thư phòng, công chúng đại thần đang nghiêm túc xem xét từng trang một những ghi chép quý giá do tổ tiên lưu lại, nhưng cũng không thể tra ra được gì.
Lâm Hoành Kỳ, thị vệ thống lĩnh duy nhất thân cận bên người hoàng thượng, đứng trước cửa cung điện ,lông mày nhíu chặt, tay nâng đống sách cổ do các đại thần dâng lên, hắn không hiểu vì sao chủ thượng nhà mình đột nhiên tuyên bố hồi cung, mà việc đầu tiên sau khi hồi cung không phải là triệu tập các trọng thần để bàn bạc về việc quốc gia đại sự, mà là tuyên gặp các đại thần ghi chép sử sách.
Vào lúc này thì nguyên do dường như đã quá rõ ràng, bởi vì trong sách sử ghi chép lại cũng đều là truyền thuyết về thần vật thượng cổ.
Chẳng lẽ là vì con heo nhỏ kia?
Bên trong cung điện Lạc Diệc Thanh đang nằm trên nhuyễn tháp, lòng bàn tay đặt một con heo trắng, thân thể mềm mềm, mang theo vẻ ngái ngủ nhàn nhạt, Tiểu Đề Tử này thỉnh thoảng còn cọ cọ vào tay hắn.
Vốn là một vị hoàng thượng mặt lạnh nghiêm túc, giờ khắc này cũng khó dấu được sự thích thú đối với cái loại trêu đùa khiêu khích này.
Bạch Linh Lung kéo kéo cái tai nhỏ bé của mình tựa như đang tinh tế vuốt ve vật gì đó, lười biếng mở hai mắt, đột nhiên nhìn thấy một cái hắc động to lớn hướng về trước mặt mình, một luồng khí không hiểu từ đâu bao quanh bên người nàng, thân thể bé bỏng liền cảnh giác, lúc này nàng mới phát giác được, từ nay về sau, nàng lại nằm trên mỏm đá cheo leo?
“Rốt cục ngươi là cái gì vậy?”
Bạch Linh Lung trừng mắt nhìn, Tiểu Đề Tử dùng chân đạp đạp sinh vật bự bự đang dựa sát bên người lại mang theo luồng hơi thở lạnh lẽo, hừ, ngươi mới là cái gì thì có.
“Hoàng thượng, sử thần bẩm báo, tạm thời chưa có phát hiện tư liệu nào về tiểu heo Linh Lung.
” Lâm Hoành Kỳ đứng ở ngoài điện, đáp lời.
Lạc Diệc Thanh phẩy tay “Tiếp tục tra”
Bạch Linh Lung xoay cái đầu nhỏ, ngó theo bóng lưng vội vàng lướt qua ở phía ngoài điện, đại ca à, ngươi làm sao biết được ta tên là Linh Lung?
“Vật nhỏ, ta đối với ngươi ngày càng cảm thấy hứng thú rồi” Vừa nói, bàn tay to vừa nâng nó lên, đem thân thể bé nhỏ để nơi lồng ngực, thật là mềm mại trơn bóng.
“Hoàng huynh, hoàng huynh, người hồi cung rồi sao?” Phía bên ngoài điện một trận huyên náo, cung nhân còn chưa kịp truyền lời, đã thấy một tiểu nam hài xông vào điện.
Lạc Diệc Thanh bất động thanh sắc, đem Tiểu heo bảo bối giấu vào bên trong vạt áo của mình, lấy tay che lại rồi mới ngồi xuống “Tiểu Cửu, không được lỗ mãng như vậy”
“Mới vừa rồi, Lâm ca ca có nói huynh mang về cho đệ một con sủng vật bé nhỏ, mau mau lấy cho đệ xem đi.
”
Lạc Diệc Thanh sắc mặt trầm xuống, lấy tay bao trùm nơi cổ áo hết cỡ, bởi vì cảm giác tiểu tử kia ở trong lòng mình không an phận, đang chuẩn bị muốn chui ra ngoài.
“Hoàng huynh, vật nọ đâu rồi?” Cửu Vương Lạc Thần Di cái miệng nhỏ nhắn than thở “Huynh lại gạt ta sao?”
“Cửu đệ, bây giờ hoàng huynh không đáp ứng đệ được, nghe đâu qua hai ngày nữa Lê Quốc sẽ đưa tới cống phẩm, có cả Tuyết Hồ, đến lúc đó ta tặng đệ, như thế nào?
“Hoàng huynh, trên người ngươi có vật gì đó đang chuyển động?” Lạc Thần Di chuyển động thân mình thăm dò, nhón chân, đang chuẩn bị từ đai lưng của hoàng huynh với lên trên, quả nhiên, có một viên thịt tròn tròn trắng trắng chợt loé ngay trước mắt.
Lạc Diệc Thanh che phủ lên cái đầu nhỏ của Lạc Thần Di, cười nhạt “Cửu đệ nhìn nhầm rồi, hoàng huynh cũng đã mệt, cần phải nghỉ ngơi, cửu đệ lui xuống trước đi”
Lạc Thần Di sinh nghi, mỗi một bước đi đều cẩn thận, tin chắc hoàng huynh đang cất dấu cái gì đó trên người.
Bạch Linh Lung cảm giác được âm thanh xung quanh đã lắng xuống, lại một lần nữa nhảy ra khỏi lòng nam nhân.
Bởi vì không cân nhắc đến sức bật ở cự ly gần, nàng vậy mà lại phát huy hết sức công lực vượt xa cả người thường, trực tiếp bay thẳng lên trên mặt của người nam nhân này
Khi cái mũi bé nhỏ của heo con va chạm vào một mảnh mềm mại, lại mang theo hương thơm ngào ngạt mà tươi mát, mềm mại đến dịu nhẹ, không tự chủ được, liền vươn đầu lưỡi liếm liếm, cảm nhận được mùi hoa êm dịu, khó có thể che dấu được sự yêu thích, nàng càng liếm càng hào hứng.
Lạc Diệc Thanh hơi hoảng sợ, đúng lúc đó, trên môi liền truyền đến một trận tê dại, hắn cúi đầu nhìn xuống con heo nhỏ, chỉ là nó đang dùng đầu lưỡi liếm miệng của mình.
Đây có thể xem như là hắn đang bị một con heo…Đùa giỡn?
“Ăn ngon lắm hả?” Lạc Diệc Thanh há mồm hỏi.
Ăn ngon, thật rất ngon, chỗ này có mùi vị của thịt.
Bạch Linh Lung liếm một cách kinh khủng.
Lạc Diệc Thanh kéo lên hai lỗ tai của heo con, đem nó đặt trên hộp đựng nữ trang, từ trên cao nhìn xuống, trừng mắt nhìn vào tiểu tử kia, vậy mà nó chẳng những không thèm để ý mà cứ liếm chân không ngừng, nhìn thế nào cũng thấy không giống vật tầm thường.
Chẳng lẽ nó thật sự là thần vật?
“Hoàng thượng, đồ ăn đã chuẩn bị xong rồi” Nội thị Thường Xuân ở phía ngoài điện vuốt cằm, nhẹ giọng nói.
Lạc Diệc Thanh lúc này mới phát giác ra, nên cho con heo nhỏ này ăn cái gì đây? Bánh bao?
“Bệ hạ, Tề Thái Phó muốn diện kiến, đang chờ ngoài điện” Lâm Hoành Kỳ nói.
Lạc Diệc Thanh gật đầu “Bảo hắn đến ngự thư phòng đợi.
Thường Xuân, trong lúc trẫm rời khỏi, bất luận kẻ nào cũng không thể bước vào tẩm điện nửa bước.
”
“Tuân lệnh”
Bạch Linh Lung nằm sấp ở trên hộp đựng trang sức, nhìn theo bóng dáng nam nhân rời khỏi, lúc này mới lộn ngược trở lại, sau khi tên đó rời khỏi, trái tim bé nhỏ phập phồng nãy giờ của nàng vào lúc này mới được bình tĩnh lại một chút.
Trong không khí lại truyền đến từng đợt mùi vị của thịt, haizz, đôi lúc nàng phải cảm tạ phụ mẫu của mình, tuy rằng không thể cho nàng một thân thể cao lớn, uy phong lẫm liệt, lại cũng không cho nàng một làn da phấn nộn trắng nõn giống như tỷ tỷ, nhưng ít ra lại cho nàng một cái mũi rất thính.
Ngắm nhìn cục thịt viên trên bàn ngọc cẩm so với mình còn cao hơn cả mười cái đầu, lại nhìn tới một bàn toàn cao lương mỹ vị, haizz, sinh mệnh được cho là đáng quý, tự do cũng được trả giá rất cao, nhưng nếu vì thức ăn ngon, hai cái này đều có thể hy sinh nha.
Nay tình hình chiến sự, có khó khăn cũng phải ăn, không có khó khăn cũng phải ăn.
.