Niệm Ân

Edit: Ngọc Hân – Diễn đàn

“Edward, Edward!”

Một thân áo sơ mi màu trắng rất dài kéo xuống tới đầu gối, lộ ra mắt cá chân trắng nõn, Niệm Ân vừa gọi vừa bước chân trần ngái ngủ từ trên lầu đi xuống, tóc dài màu đen rơi tán loạn phía sau gáy, buông xuống lưng, đung đưa theo động tác đi lại của cậu.

Cậu lấy tay che miệng ngáp một cái, một tay giơ một chiếc tất (vớ) lên, thấp giọng oán trách, “Edward, tất lại rách một chiếc rồi.” lêQuydon

Elisa và Paul đưa mắt nhìn nhau, đây mới thật sự người nổi tiếng lạnh lùng trong trường, lại có dung mạo tuyệt mỹ, cử chỉ tao nhã, đúng là hoàng tử hoàn mỹ tên An sao?

À… Dung mạo quả là làm người ta hâm mộ, da thịt trắng như tuyết, khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp, áo sơ mi trắng rộng thùng thình, càng lộ vẻ mảnh khảnh, nhưng…. Bộ dạng chân trần không tất, tóc xõa tung như vậy, nhìn thế nào cũng thấy lôi thôi lếch thếch.

Edward có thói quen không để mắt đến người xung quanh, tiến lên từng bước đỡ lấy người rõ ràng còn chưa tỉnh ngủ, hạ giọng khiển trách nói, “Hư thì vứt đi, không phải anh mới đặt một đôi đầu giường hả? Sao lại đi chân không xuống.”

“Mới, không nhìn thấy!” Bộ dạng Niệm Ân lơ đễnh, “Dù sao cũng có thảm rồi, hoàn toàn không sao.”

“Em chờ đó!” Edward ôm cậu đặt vào ghế sofa, bất đắc dĩ thở dài, xoay người đi lên lầu.

“Anh thật là phiền phức, Edward.” Niệm Ân lẩm bẩm, nằm gối đầu lên tay vịn ghế, mang theo dáng vẻ mệt mỏi, lười biếng như một con mèo phơi nắng, một chân nửa giẫm lên thảm trải sàn lông dê, một chân vểnh lên đung đưa, nhưng dưới ánh mặt trời dường như lại rực rỡ hấp dẫn.

Elisa và Paul nhìn ngây người.

Nói đến thì buồn cười, hai người kia từ lúc đối phương xuất hiện, tất cả lực chú ý chỉ tập trung vào trên đối phương, cho nên không hẹn mà cùng không để ý đến xung quanh.

Hơn nữa, cử chỉ tự nhiên giữa bọn họ thậm chí khiến người ta cảm thấy nếu phá vỡ sự ăn ý giữa họ, quả thực là một tội ác.

Trong phòng khách nhất thời im ắng.

Elisa và Paul gần như quên mất nhiệm vụ hôm nay tới đây, chỉ biết ngây ngốc nhìn Niệm Ân nằm trên ghế sofa, híp mắt, bộ dạng tựa như ngủ mà không phải là đang ngủ đến say mê.

Edward cầm một đôi tất từ trên lầu đi xuống, hoàn toàn không chú ý tới bên trong phòng khách còn có những người khác đang ngồi bên cạnh nhìn hai người bọn họ không chớp mắt. Anh rất tự nhiên nửa ngồi chồm hổm trên mặt đất, rồi cầm chân đang lắc lư loạn xạ của chàng trai đặt trên đùi mình, cẩn thận mang vào cho cậu.

Niệm Ân ngáp một cái, không thích cảm giác bị trói buộc, nhưng chỉ duỗi chân một cái không cách nào từ chối, đành buông tha, trong đôi mắt đen láy ngái ngủ có chứa nước, “Em đói bụng.”

“Trước tiên uống sữa tươi lót dạ đã, anh đi nấu cơm.” Edward dịu dàng nói: “Nhưng sau này buổi tối không được chơi trễ như vậy nữa, thế là không tốt cho cơ thể.”

“Vì chủ nhật mà….” Niệm Ân nhỏ giọng giải thích, “Bình thường em dậy rất sớm.”

“Đồ ngốc.” Edward cười khẽ một tiếng, giơ tay lên vuốt đầu cậu.

“Các anh… À… Các anh là thân thích sao?” Cuối cùng Elisa không kiềm chế được mở miệng hỏi, dù sao cô ta một người sống sờ sờ ngồi bên cạnh như vậy, hai người kia cũng quá không coi ai ra gì! Hơn nữa quan hệ của bọn họ hiện giờ khiến người ta tò mò, cha con không giống cha con, bạn bè không giống bạn bè, anh em lại càng không giống anh em.

“Trời ơi, cô là ai?”

“A, xin lỗi, đã quên bọn em.”

Niệm Ân và Edward cùng mở miệng nói.

Ngay sau đó, không đợi Elisa bảo gì.

“Không phải bọn họ là bạn học của em sao?” 

“Ngay từ đầu bọn họ đã ở đây sao?”

Niệm Ân và Edward lại một lần nữa cùng hỏi, hai người nhìn nhau cười một tiếng, ngừng hỏi.

“Bạn học, em không biết bọn họ.” Niệm Ân trả lời trước, cau mũi, rất hùng hồn trả lời, “À, nhưng bạn học mà em biết dường như cũng không mấy người.”

Edward nghe câu trả lời của cậu thì dở khóc dở cười, tính tình này quả thực khiến người ta lo lắng thấp thỏm, không nhịn được liền khuyên, “Thỉnh thoảng cũng phải giao lưu với mọi người một chút chứ, nếu mà anh không có ở đây thì em phải làm sao bây giờ?”

“Nói bậy bạ gì đó.” Niệm Ân lập tức mất hứng, nghiêm mặt không nói lời nào.

Edward cười khổ, muốn nói gì đó thì lại bị Elisa cắt ngang.

“Em nói, hai anh chú ý tới em chút được không!”

Cô gái này vốn tính tình nóng nảy, vừa lúc nãy là trong lúc nhất thời bị sắc đẹp mê muội, ngây người nhìn, nhưng liên tiếp hai ba lần không được để ý, nhất thời cũng có chút tủi thân, cô ta thu khuôn mặt tươi cười giận dữ nói, “Em là hội trưởng hội học sinh trường đại học S, hơn nữa tôi và cậu cùng một lớp, bạn học An….” Cô ta dừng một lát, có chút nghiến răng nghiến lợi, “Có lẽ cậu không biết tôi, nhưng lần này tôi là tới tìm cậu.”

Niệm Ân ngẩng đầu lên nhìn cô ta, vẻ mặt không chút thay đổi, cũng không hỏi có chuyện gì, cứ như vậy nhàn nhạt trả lời một câu, “Oh.”

Elisa nổi đóa.

“Xin lỗi.” Dù sao Edward không giống như Niệm Ân, cũng biết mới vừa rồi hành động có chút quá đáng, chỉ là mấy năm nay hai người gắn bó bên nhau, tiếp đãi khách cũng không nhiều, theo thói quen hai bên đối phương chính là duy nhất, trong lúc nhất thời không phản ứng kịp, sơ sót khách vẫn còn ở đây. Từ nhỏ anh đã được giáo dục phải lịch sự với phụ nữ, lúc này đã cảm thấy áy náy, thành khẩn giải thích nói: “Lúc An mới tỉnh dậy có chút mơ hồ, thực sự xin lỗi, quan hệ của chúng tôi là…” Anh chần chừ một lát, mở miệng nói, “Tôi là người giám hộ của cậu ấy.”

Niệm Ân giương mắt nhìn anh, không lên tiếng.

“Vậy à.” Elisa nhìn Edward một cái, từ ấn tượng ban đầu vô cùng tốt, đối với lời của người đàn ông này hết sức tin tưởng, có bậc thang bước xuống, cô ta cảm giác mới vừa rồi mình kích động như vậy, ngược lại có chút ngượng ngùng, liền lùi từng bước, làm ra dáng thục nữ lễ độ, “Là em hơi nóng nảy, em tìm An có một số việc…..”

Cô ta nói như vậy, hơi gương mắt lên tầm nhìn quét qua Niệm Ân, ngừng nói, ý bảo đối phương hỏi tới….

Niệm Ân không thèm lên tiếng, giả vờ như không tồn tại.

Sắc mặt Elisa xanh mét.

Edward cảm thấy để một cô gái lúng túng như vậy, có chút áy náy, không thể làm gì khác hơn là chủ động đáp lời giải vây, nói: “Có thể nói là chuyện gì không?” 

Elisa cảm kích liếc mắt nhìn Edward, cảm tình đối với người đàn ông lại tăng lên nhiều, “Là như vậy, năm nay tất cả cả trường đại học phía Đông liên kết tổ chức một buổi lễ long trọng to lớn, em muốn mời An hát đơn ca trong lễ khai mạc.”

“Đơn ca….” Edward sửng sốt.

“Từ chối!” Niệm Ân trả lời.

“Tại sao?” Elisa cực kỳ kinh ngạc, nói một tràng, “Cậu có biết không, buổi lễ lần này tổ chức quy mô rất lớn, có rất nhiều người xem, trường học có tặng phần thưởng, hơn nữa nếu biểu hiện tốt có thể còn được công ty giải trí ký hợp đồng, điều này đối với tương lai phát triển và tiền đồ của cậu cũng rất có lợi…” 

“Tôi không cần.” Niệm Ân kiên nhẫn chờ cô ta nói xong, mới nhẹ giọng trả lời, “Rất xin lỗi.” Lê,Quý.Đôn,

“Hả?” Trong lúc nhất thời Elisa không biết nói thêm gì nữa, nhìn về phía Edward như nhờ giúp đỡ.

Edward nhìn vẻ mặt Niệm Ân, áy náy lắc đầu.

“Được rồi, vậy hôm nay chúng em cáo lui trước.” Elisa như đưa đám nói, “Nhưng hi vọng bạn học An có thể suy nghĩ thật kỹ, nếu như có ý định xin gọi điện thoại liên lạc với tôi.” Cô ta lấy một tờ giấy ra ghi chép số điện thoại của mình vào, đang muốn giao cho Niệm Ân, do dự một lát lại xoay người đưa cho Edward, đỏ mặt nói, “Đây là số di động của em.”

Edward ngẩn ra, nhưng rất nhanh lộ nụ cười lễ phép nhận lấy, sau đó đứng lên đưa hai người ra cửa.

….

Lúc trở về phòng đã thấy Niệm Ân đang vật lộn với hai con cá mới mua về trong hồ cá thủy tinh rất to phía sau sofa. Cậu cầm vợt vớt cá nhỏ, vợt tới vợt lui hai con cá, bọt nước cũng bắn tung tóe ra ngoài.

“Không vui hả?” Edward đi tới cười hỏi, “Ngủ không ngon?”

Niệm Ân quay đầu nhìn chằm chằm vào anh.

Hồi lâu sau cậu tiện tay ném vợt nhỏ qua một bên, nâng hai tay lên ôm cổ đối phương.

Cậu chôn đầu trong ngực anh cọ cọ, khẽ nói: “Để em ôm một lát…”

Edward không hiểu, nhưng vẫn thuận theo đứng im không nhúc nhích.

Theo thời gian trôi qua, mặc dù chàng trai cao hơn rất nhiều nhưng do khi còn bé thân thể không khỏe, vừa cao được 1m7 thì làm thế nào cũng không thể cao hơn được nữa, uống bao nhiêu sữa tươi cũng không có tác dụng, cho nên hiện giờ ôm, khó khăn hơn lúc trước một tý, nhưng vẫn không phải quá cố sức.

Edward cảm thấy chỉ cần ôm chặt cậu như vậy, trong lòng tràn đầy cảm giác thỏa mãn.

Hồi lâu sau, sau khi Niệm Ân im lặng một lúc, mới chậm rãi mở miệng, giọng nói có chút không xác định, do dự: “Em… Có lẽ em…. Hình như, có lẽ là ghen….”

“Ghen?” Edward kinh ngạc trợn tròn hai mắt, không tự chủ nhìn cá trong bể cá, nửa đùa nửa thật nói, “Vốn không phải là mấy con cá này đấy chứ?”

Niệm Ân giơ tay đập anh, oán trách nói, “Em mới không thèm trách giận anh suốt ngày mua cá, là người con gái kia…” Cậu buồn rầu nói, “Ánh mắt cô ta nhìn anh khiến em không vui.”

Edward cẩn thận nhớ lại, làm thế nào cũng không nhớ nổi đối phương có ánh mắt ra làm sao, chỉ đành cười khổ một tiếng, “Anh hoàn toàn không biết cô ta.”

“Em biết.” Niệm Ân nói, “Nhưng chỉ là trong lòng cảm thấy không thoải mái.”

Edward lập tức nở nụ cười, anh không nói gì chỉ dùng sức ôm lấy Niệm Ân, và hôn cậu.

Niệm Ân lập tức hôn trả lại anh.

Rèm cửa sổ màu trắng bị gió thổi bay lên.

Sau lưng hai người, trong hồ cá thủy tinh trong suốt, hai con cá màu xanh biếc nho nhỏ cũng quấn chặt lấy nhau, trong dòng nước chảy xoay tròn, tình cảm chân thành, khó chia lìa, vĩnh viễn không chia cách.

Hết chương 2


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui