Năm Á Di vừa tròn mười sáu tuổi, khắp cả Tây Vực lẫn Hung Nô đều đưa tới thiếp cầu thân, sính lễ hậu hĩnh chỉ chờ Á Di thuận ý gật đầu.
Ta nhìn đống thiếp chất cao như núi thì bực mình, phất tay: “Không xem, đem ra ngoài hết đi.”
Tào Lô liếc mắt nhìn ta: “Công chúa, vẫn còn nhiều lắm.”
Ta giễu cợt: “Em xem mấy thứ này đi, treo giá hẳn hoi, làm như Dao Dao là thứ đồ chúng ta đem bán ấy! Toàn bộ ném hết, một cái cũng không chừa!”
Tào Lô gật đầu, bảo bọn thị nữ bê hết ra ngoài, vừa lúc đụng phải Hốt Hãn Tà đang đi tới.
Hắn nhìn thoáng qua, bước vào lều hỏi: “Không có ai ưng ý à?”
Ta thở dài, bướng bỉnh: “Không gả, chẳng ai xứng với Dao Dao của chúng ta cả.”
Hốt Hãn Tà cũng cười: “Ta cũng biết không ai xứng, nhưng con gái lớn rồi cũng phải gả đi.”
Ta cắn răng: “Hay là chúng ta nuôi con bé cả đời đi.”
Cánh tay đang rót nước của Hốt Hãn Tà khựng lại, hắn nhìn về phía ta: “Mân Quân, chúng ta còn sống bao lâu nữa, con bé còn sống bao lâu nữa? Một nữ nhân lúc về già, không chồng không con, nàng bảo con bé làm sao sống ở Nguyệt Thị? Nếu là con gái nhà bình thường chí ít còn biết chút nghề tự nuôi sống bản thân.
Nhưng Dao Dao đã bị chúng ta nuông chiều từ nhỏ, đợi chúng ta đi rồi, nàng bảo con bé phải sống sao bây giờ?”
Ta trầm mặc, thở dài một hơi: “Thôi thì để chúng ta xem lại.”
Nhưng ai ngờ còn chưa đợi chúng ta quyết định, Á Di đã tự mình tìm tới cửa.
Con bé cầm hai phong thư, có chút ngượng ngùng chìa ra cho hai người bọn ta: một phong đến từ Tề quốc, một phong đến từ Khâu Từ.
Ta ngạc nhiên nhìn con bé: “Bọn họ đưa thẳng cho con?”
Á Di hai má đỏ hồng: “Dạ.”
Hốt Hãn Tà không đợi ta mở ra xem đã giật lấy, xé phong thư của Tề quốc đầu tiên, đọc lướt qua rồi cười lạnh: “Quân tử chi quốc, lễ nghi chi bang… Đại hoàng tử tự tiện viết thư cho công chúa nước khác, là việc người quân tử nên làm trong lời bọn họ chăng?”
Ta nghe lời này cũng chả phản ứng gì mấy, nhặt lá thư hắn ném dưới đất lên đọc.
Khương Kỳ Ngọc thừa hưởng nét chữ của phụ thân, mạnh mẽ hữu lực nhưng không mất đi linh khí.
Ta đọc lướt qua, là tình cảm chân thành ngây ngô của thiếu niên lang, giữa từng câu chữ không nịnh nọt, cũng không mạo phạm, chỉ có trái tim chân thành khẩn thiết ái mộ người.
Ta liết mắt nhìn Á Di, lại cầm phong thư của Khâu Từ lên xem.
Mới đọc được vài dòng ta đã phải kinh ngạc thốt lên: “Ngải Đề thành quốc vương rồi?”
Á Di gật đầu: “Vâng, trước kia khi gửi thư cho con chàng cũng đã từng nhắc.”
“Gửi thư cho con?” Ta và Hốt Hãn Tà gần như đồng thanh, chẳng ai lường trước Á Di là đứa nhỏ nhất trong ba đứa con lại có nhiều thứ chúng ta không biết đến thế.
Hốt Hãn Tà hiển nhiên không vui: “Sao con lại thành người thế này! Chuyện này bắt đầu khi nào?”
Á Di bị Hốt Hãn Tà mắng cho thì ù ù cạc cạc, sợ hãi chạy về phía ta, giữ chặt cánh tay ta mà trốn ra sau lưng, lí nhí nói: “Từ… từ lần sinh thần của người năm đó, sau đó…”
“Ba năm?!” Chúng ta đồng thanh la lớn.
Ta sừng sờ hồi lâu, kinh ngạc ban đầu cuối cùng cũng từ từ biến thành vui vẻ.
Ta bẹo cái má con bé, cười nói: “Không nghĩ tới Dao Dao của chúng ta… còn lợi hại đến thế á…”
Á Di bối rối nhẹ giọng nói: “A nương, con… con không biết bọn họ sẽ làm ra chuyện thế này.
Con vốn chỉ nghĩ… sau này bọn họ có thể mang con đi Tề quốc hay Tây vực thăm thú…”
Hốt Hãn Tà nhìn Á Di, hỏi: “Con muốn rời Nguyệt Thị sao?”
Á Di vội vàng lắc đầu: “Con chỉ muốn ra ngoài xem thử.
Ngoài Nguyệt Thị, con cũng chưa từng đi đâu…”
Hốt Hãn Tà liếc mắt nhìn Á Di: “A nương của con vì chuyện con xuất giá mà buồn đến nát lòng, con lại tự mình nói ra.”
Á Di cúi đầu, cắn môi suy nghĩ hồi lâu, một lúc lâu sau mới ngẩng lên hỏi hai người chúng ta: “Giữa Khâu Từ và Tề quốc, nơi nào gần Nguyệt Thị hơn?”
Hốt Hãn Tà trả lời: “Khâu Từ.”
“Để con đi Khâu Từ đi, như thế dù là con về thăm a nương hay a nương đến thăm con đều tiện cực kì.” Á Di ôm cánh tay ta, đầu tựa vào vai ta, cười ngọt ngào: “A nương, Dao Dao cuối cùng cũng sẽ phải xa người, con chỉ đành tìm chỗ gần với người một chút thôi…”
Ta thất thần hồi lâu, Dao Dao của ta phải gả ra ngoài sao? Dao Dao của ta rồi sẽ phải rời khỏi ta, rời khỏi Nguyệt Thị sao?
“Thôi bỏ đi.” Ta ma xui quỷ khiến thốt lên: “Dù cho là Khâu Từ hay Tề quốc ta cũng không gả.
Con cứ ở bên cạnh a nương đi, được không?”
Á Di sửng sốt, ngơ ngác kêu lên: “A nương…”
“Dao Dao, ra ngoài đi.” Hốt Hãn Tà bảo.
Á Di buông tay ta ra, lại bị ta nắm lấy: “Dao Dao, đừng rời Nguyệt Thị được không.
Để phụ vương con tìm một người ở Nguyệt Thị…”
“Đi ra ngoài!” Hốt Hãn Tà ra lệnh, làm Á Di sợ tới mức bật người rút tay ra chạy như trốn khỏi lều.
Ta trầm mặt đưa lưng về phía hắn, không muốn nhìn thấy bản mặt đó.
“Nàng lại muốn cãi nhau với ta phải không?”
Ta cố gắng nén cảm xúc lại, quay đầu cười với hắn: “Không cãi, chúng ta không cãi.
Ta chỉ muốn Á Di không phải gả đi biệt quốc, thế cũng không được sao?”
“Nàng không thấy chính Á Di muốn thế à?”
“Con bé còn nhỏ thì biết cái gì?”
“Năm nàng gả đến Nguyệt Thị, chẳng phải nàng cũng chỉ mới mười lăm tuổi thôi sao?”
“Thế nên ta mới biết rốt cuộc có bao nhiêu chua xót khổ sở trong đó!” Ta mặc kệ, cái gì cũng kệ.
Cho dù phải đem suy nghĩ trong lòng bao lâu này nói cho Hốt Hãn Tà thì có làm sao?
“Khâu Từ và Nguyệt Thị phong tục tập quán ngôn ngữ đều khác biệt, Á Di chẳng biết gì hết, tới Khâu Từ làm sao sống? Con bé bị chúng ta nuông chiều mà lớn, người bên cạnh đều ngoan ngoãn phục tùng, nếu gả qua Khâu Từ phải tùy mặt gửi lời, bày mưu tính kế, nơm nớp lo sợ, mỗi bước đi đều như bước trên băng mỏng, chàng nhẫn tâm sao? Ngải Đề thương con bé thì không nói, nhỡ vài năm nữa vợ chồng lục đục, chàng bảo con bé phải biết sống thế nào?”
Dứt lời ta thở hồng hộc, Hốt Hãn Tà lẳng lặng nhìn ta, tuy là lẳng lặng, nhưng sự lạnh lùng xa cách trong ánh mắt ấy khiến ta không rét mà run.
“Thế nên nàng sống ở Nguyệt Thị rất đau khổ đúng không?”
Ta nhìn chằm chằm giằng co với hắn, cắn răng thốt lên: “Đúng.”
Hắn không nhiều lời nữa, chỉ cười tự giễu: “Khương Mân Quân, lòng dạ của nàng đúng là làm bằng đá.”
***
Rốt cuộc Á Di vẫn phải gả đi.
Trên sườn núi này ta đã đón tiếp không biết bao nhiêu người, đưa tiễn không biết bao nhiêu người, thế nhưng giờ phút này lại tới lượt con gái của ta.
Á Di mặc hỷ phục ta may cho con bé, như ngọn lửa đó rực đứng cạnh bên xe ngựa.
Mấy ngày này trước ta khóc như mưa, thế nhưng giờ lệ không rơi nỗi một giọt.
Á Di bước đến trước mắt ta, trong mắt có ánh nước nhưng vẫn nở nụ cười.
Con bé ôm lấy ta, nhẹ nhàng khuyên nhủ: “A nương đừng khóc.
Khâu Từ gần lắm, còn gần hơn Tề quốc nhiều.
Nếu người nhớ Dao Dao thì đến Khâu Từ thăm Dao Dao nha.”
Ta cười khổ gật đầu: “Được.”
“A nương, con phải đi rồi.” Con bé rời khỏi vòng tay ta, lại bị ta giữ lại.
“Dao Dao!” Ta lớn tiếng gọi, nhưng không biết nói thế nào.
Á Di rốt cuộc không nhịn được, nước mắt lũ lượt rơi, nhìn ta và Hốt Hãn Tà mà cười nói: “Tạ ơn dưỡng dục của cha mẹ mười sáu năm nay.”
Trên mặt Hốt Hãn Tà là sự buồn thương và không đành hiếm thấy, hắn thở dài, phất tay: “Đi đi, đi đường cẩn thận.”
Á Di ngồi lên xe ngựa, đoàn xe chậm rãi xuất phát đi về hướng thảo nguyên.
Ta nhìn xe ngựa càng ngày càng xa, nhịn không được mà hô to thành tiếng: “Dao Dao—”
Á Di đang do dự, trong phút chốc nghe ta gọi tên nó, nó liền vén rèm lên, nhoài nửa người ra mà khóc gọi ta: “A nương—”
“Dao Dao…”
“Mân Quân.” Hốt Hãn Tà ôm lấy ta, đỡ lấy thân thể mềm oặt không còn chút sức lực: “Con cái luôn có một ngày phải rời xa mình, buông tay để chúng nó đi đi.”
Ta nhìn đoàn xe Á Di từ từ đi giữa núi non trập trùng cho đến lúc khuất xa tầm mắt, mới biết được sự thật, mới biết được Á Di, đã thật sự rời khỏi ta rồi.
Á Di vừa xuất giá chưa được nửa năm, người nước Xa Khúc lại tới đưa Lâu Hạ đi làm phò mã, thừa kế chức quốc vương.
Vốn họ còn muốn đưa con trai Tang Ca đi cùng, nhưng Hốt Hãn Tà lại từ chối.
Hốt Hãn Tà càng ngày càng coi trọng Đồ An, ta thường xuyên thấy lều nó đến nửa đêm vẫn còn sáng đèn.
Lại qua một năm nữa, Hốt Hãn Tà chọn chính thê cho Đồ An, là con gái cả của A Mạc và Ngọc Đường.
A Mạc thống trị phía Tây có công, hai mươi năm nay sớm đã leo lên chức Tả đại tướng, lại cùng Ngọc Đường phu thê ân ái, sinh được cả thảy ba trai hai gái, đều dạy dỗ rất khéo.
Ngọc Đường đặt cho đứa con gái lớn cái tên của người Hán, gọi là Úc Văn.
Luận Ngữ có viết: Úc úc hồ văn tai, ngô tòng Chu.(*)
Là tên tốt!
(*) Chu giam ư nhị đại, úc úc hồ văn tai! Ngô tòng Chu: Nhà Chu châm chước lễ hai triều đại trước (Hạ và Thương) nên văn chương rực rỡ biết bao.
Ta theo Chu.
Tiểu cô nương đối nhân xử thế khiêm tốn lễ phép, gặp ai cũng cười, khi cười lộ ra hai má lúm đồng tiền ngọt ngào, mắt hạnh như nước, khi nhìn Đồ An có chút rụt rè lại có sự ngượng ngùng ngây thơ chỉ có ở cô gái nhỏ.
“Huynh là Đồ An ca ca sao?” Con bé hỏi: “Lúc trước ta nghe mẹ nói, trước kia bà còn ôm huynh rồi.”
“Ừm.” So với Úc Văn thì Đồ An kiệm lời hơn nhiều, nhưng ánh mắt nó nhìn về Úc Văn có sự lặng lẽ vui sướng và mong mỏi: cứ hỏi chuyện với ta đi, nói chuyện với ta đi mà.
Đồ An rất thích cô vợ nhỏ này, lúc chưa thành thân còn mang con bé đi khắp nơi thăm thú, hoặc là đang đi cưỡi ngựa ra suối Nguyệt Nha, hoặc đang đi Thiên Sơn xem rau quả, còn hái một ít về nấu ăn.
Khi ta thấy đôi mày bị công vụ trói chặt của Đồ An giãn ra đôi chút, ta biết chọn cô nương này là đúng người rồi.
Bọn nhỏ đều ở riêng vui vẻ, nhưng số lần ta ở cùng Hốt Hãn Tà càng ngày càng ít.
Có lần hắn đến lều của ta ngủ lại, chỉ im lặng làm việc cần làm.
Ta quật cường bướng bỉnh không phát ra một chút âm thanh, hắn có hung ác hơn ta cũng chỉ lặng lẽ rơi lệ.
Mãi thế cũng chán, hắn cũng không tới nữa, chỉ thường xuyên sai người đưa đồ vật này nọ qua đây.
Lâu lâu ta cũng không nhịn được mà tự làm mũ ấm, giày lông đưa qua lại.
Không phải là chịu thua, mà là hai mươi mấy năm nay chúng ta đều như vậy, cho dù không nói chuyện nữa, thói quen ấy cũng không sửa được.
***
Dao Dao gả qua tới đầu năm thứ hai thì mang thai.
Lúc Khâu Từ truyền tin đến, ta vừa mừng vừa lo.
Nữ nhân sinh con là dạo qua quỷ môn quan một vòng.
Lúc ta sinh Đồ An cũng hung hiểm cực kì, may mà có Tào Lô và Ngọc Đường ở đó, giờ cạnh Dao Dao có ai đâu?
Ta cứ do dự mãi, cuối cùng đi tìm Hốt Hãn Tà.
Lúc đó hắn đang ở trong vương trướng xử lí công văn, nhưng ta thấy bút nghiên của hắn khô hết rồi.
Ta vén rèm bước vào, hắn liền ngẩng đầu, hỏi han như chẳng có việc gì: “Có chuyện gì vậy?”
Ta ấp úng nửa ngày mới nói: “Ta muốn đến Khâu Từ thăm Dao Dao.”
“Được.” Hắn đồng ý ngay lập tức.
Hắn đứng dậy không bước tới mà cứ đứng đó nhìn ta trân trân, một lúc lâu sau mới nói: “Ta… tiễn nàng đi?”
“Được, chàng cứ tùy tiện kêu người…”
“Ta nói ta tiễn nàng đi.”
Ta sửng sốt: “Chàng…”
Hốt Hãn Tà không nói nữa, ta cũng ngầm đồng ý.
Hai ta cứ đứng đó không nói gì, ta xoay người tính rời đi rồi lại nghe hắn nói: “Có muốn… ta lại đón nàng về không?”
Ta đưa lưng về phía hắn, muốn rơi nước mắt nhưng cố nén tiếng khóc của mình lại, bình tĩnh lại mà cười nói: “Được.”.