04.
Tộc Hung Nô đưa Ngũ công chúa qua, tên là Tang Ca.
Hốt Hãn Tà cưỡi ngựa đón nàng về Nguyệt Thị, dân chúng bên đường cầm hoa tươi đủ màu ném lên hai người bọn họ, hoan hô nhảy múa.
Ta đứng từ xa nhìn đám người náo nhiệt, thấy Tang Ca ở giữa đám đông, trên người là y phục đỏ như lửa, tựa như ngọn gió mùa xuân.
Nàng hơi thẹn thùng liếc mắt nhìn Hốt Hãn Tà một cái, trong ánh mắt ngập tràn sự ái mộ.
Ngọc Đường nhìn thần sắc của ta, cất lời: “Công chúa, chúng ta về thôi.”
Ta không đáp lại, mãi đến khi hai người bọn họ đã vào vương trướng mới quay về lều của mình.
Ngọc Đường không hiểu nổi suy nghĩ của ta, thử mở miệng: “Công chúa, Thiền vu sẽ không thích nữ nhân này đâu.”
Ta cười, trong lòng thật sự cũng chẳng có cảm giác gì.
Ta đã chấp nhận để hắn thu ta dưới trướng rồi, thế thì còn gì không chấp nhận được?
“Khương phu nhân.” – ngoài trướng có người gọi ta: “Đại yên thị sai nô đưa đồ tới.”
Ta liếc mắt ra hiệu cho Ngọc Đường, con bé vén rèm lên.
Bên ngoài là một cô nương nhỏ xinh, mắt như làn nước mùa thu, có ba phần giống người Hán, ý cười trong suốt mà nhìn ta: “Khương phu nhân, Đại yên thị của chúng ta hôm nay có chuyện vui.
Đây là đồ cưới mang theo từ tộc Hung Nô, Đại phi dặn chúng ta phân cho cơ thiếp dưới trướng Thiền vu mỗi người một ít, nên sai nô mang đến cho người.”
Ta nhìn chằm chằm cô bé một lúc lâu, rồi cười: “Ngươi tên gì? Sao nói được tiếng Hán?”
“Nô tên là A Nhã, mẫu thân của nô là người Hán.
Nô nói được tiếng Hán, lại đọc được chút chữ, nên bị gọi tới làm dắng thiếp hồi môn cho Đại yên thị.” Cô bé đối đáp trôi chảy, giọng nói lanh lảnh, như chim hoàng oanh lúc chớm xuân.
Ta gật đầu ý bảo Ngọc Đường nhận lấy, lại cười với A Nhã: “Đa tạ Đại yên thị ban cho.”
A Nhã hoàn lễ với ta, lại nói: “Đại yên thị của chúng ta nói, nàng làm bạn với Thiền vu không lâu bằng Khương phu nhân, sau này còn cần Khương phu nhân giúp đỡ để vợ chồng hòa thuận.”
Nhanh mồm nhanh miệng, đây nào phải dắng thiếp hồi môn, đây là khắc tinh Đại phi tìm đến cho ta mới đúng.
Ta nghe ra ý trong lời nói, cũng không tức giận mà chỉ gật đầu: “Thiếp thân hiểu.”
A Nhã đi rồi, Ngọc Đường bưng lễ vật đến trước mặt ta, nghiến răng nghiến lợi: “Giúp gì chứ, vợ chồng hòa thuận gì chứ, căn bản là muốn đến gây sự! Không muốn để cho công chúa người yên ổn.”
Ta cầm cái khay lên, trên khay là vòng cổ làm bằng mã não, thản nhiên đáp: “Khi ta chọn đi Nguyệt Thị đã không nghĩ sẽ có ngày yên ổn rồi.”
***
Khoảng cách từ vương trướng đến lều ta rất gần, đó là do lúc trước khi Hốt Hãn Tà nạp ta đã tự mình ra lệnh, nói là như thế dù là hắn đến hay ta qua cũng đều tiện cả.
Quả thật giờ ta nghe động tĩnh từ vương trướng truyền ra cũng tiện.
Mọi người thổi kèn tất lật, kéo đàn, hô to, ca hát nhảy múa, uống rượu, ngay cả mùi thịt từ giữa trướng cũng bay qua chỗ ta.
Ta lau bỏ phấn son, tháo trang sức xuống, bảo Ngọc Đường đưa ta hai cái nút lỗ tai rồi thổi tắt nến đi ngủ.
Kỳ thật lúc này vẫn còn sớm, nhưng gần đây không biết sao mà ta rất hay thèm ngủ, cũng háu ăn hơn.
Nếu là bình thường, ta ăn no thế này thì đã chướng bụng mà ngủ không được rồi.
Trên thảo nguyên có tiếng ve sầu râm rang, ta mơ mơ màng màng.
Gió đêm thổi nhè nhẹ, thổi bay mành vào trong trướng.
Ta trở mình một cái, bổng nhiên đụng tới một thân thể ấm áp, trong lòng run lên, phát ra tiếng: “Hốt Hãn Tà?”
“Ừ…” Hắn thấy ta tỉnh ngủ, giang cánh tay ra kéo ta vào lồng ngực, mùi rượu xộc lên làm dạ dày ta nhộn nhạo, vội đẩy hắn ra.
Hắn sửng sốt, cách ra xa chút, hỏi: “Mùi rượu vẫn còn nồng thế sao?”
Ta đứng dậy bước xuống giường, nốc cả chén nước mới gian nan ép cảm giác ghê tởm xuống.
Hắn ngơ ngác đứng dậy, dịch sát ra mép giường, đỡ trán nói: “Ta uống hơi nhiều, nếu nàng không thoải mái thì ta về vương trướng…”
Ta kéo hắn lại.
Hốt Hãn Tà sửng sốt trong chớp mắt, thấy ở tai ta bịt ngọc châu, bỗng nhiên bật cười.
Hắn gỡ ngọc châu ra, lại giữ lấy eo ta, nhét ta vào trong lồng ngực: “Luyến tiếc ta, đúng hay không?”
Ta cắn môi, gật đầu, vùi mặt vào trong lồng ngực rộng lớn của hắn.
Hốt Hãn Tà khẽ thở dài, bế thốc ta lên, hôn ta: “Ta không đi nữa, được không.”
Ta dùng hai tay chống lấy bờ vai của hắn, thuận theo mà lẩm bẩm đáp lại: “Được…”
Hắn thật sự mệt mỏi, cởi xong quần áo liền ôm ta ngủ.
Hơi thở phả vào cổ ta, rất nhột.
Ta sờ bụng, hơi quay đầu đi, hỏi người sau lưng: “Đại yên thị sao rồi?”
“Uống rượu, ngủ rồi.”
Ta cúi đầu cười: “Chàng cố tình đi à?”
Hốt Hãn Tà cọ cọ mái tóc của ta: “Ai biết vị công chúa Hung Nô này tửu lượng lại kém thế, mẹ ta tốt hơn nhiều.”
Ta im lặng một lúc, thở dài: “Chúng ta tùy hứng thế, ngày mai phải làm sao?”
Hốt Hãn Tà càng ôm chặt hơn, hiển nhiên đã buồn ngủ lắm rồi: “Để mai tính.”
Ta nổi cáu, chui từ lồng ngực hắn ra: “Sao lại để mai tính, Đại phi có gây khó dễ cho chàng đâu, người chịu trận là ta mà? Giờ tộc Hung Nô người đông thế mạnh.
Người là dao thớt, ta là thịt cá… Đi, chàng đi chỗ khác đi!” Ta đẩy hắn ra, leo qua người hắn mà đi ra ngoài.
Hốt Hãn Tà kéo ta trở về, đè chặt không cho ta động đậy, cằm gác lên đầu ta, làu bàu: “Yên tâm, ta sẽ không để nàng chịu ấm ức đâu.”
Ta giãy không được đành từ bỏ, thúc khuỷu tay vào người hắn: “Hôm nay A Nhã bên người Đại yên thị tới tìm ta.”
“Nó tới tìm nàng làm gì?” – Hốt Hãn Tà cau mày.
“Nàng nói tiếng Hán, dáng vẻ cũng rất đẹp.
Lúc mới nhìn ta còn tưởng đó là người ta mang đến.”
Hốt Hãn Tà trầm mặc một lúc lâu, vuốt ve lưng ta, gật đầu: “Ta biết rồi.
Ngủ đi, sáng mai dậy còn phải đối phó với mẹ ta nữa.”
“Hứ!” – ta nghe câu này thì không nhịn được.
Hốt Hãn Tà không phản bác, còn hôn ta một cái rồi ôm ta ngủ..