Niệm Giới - Khai Môn


Một chưởng này của Cực tiên sinh không nhanh cũng không hiểm, nhưng góc độ lại cực kì chuẩn xác đánh lên đầu vai Vũ.
Rõ ràng Cực tiên sinh vẫn không muốn gây hấn mà chỉ muốn đẩy hắn lùi lại mà thôi.
Vũ vốn không phải cao thủ võ thuật, một chưởng này không thật khó nhưng bản thân hắn biết mình không thể cản cũng không thể né tránh được.
Vũ dứt khoát chìa đầu vai ra tiếp chưởng của Cực tiên sinh.
" Thịch "- Chưởng của Cực tiên sinh đã đánh trúng đầu vai Vũ.
Vũ cảm thấy một luồng lực đạo mạnh mẽ xâm nhập vào cơ thể như một cơn gió lốc khiến thân mình nhẹ bỗng, tưởng như có thể bay lên được.
Vũ nghiến răng, đầu vai trì xuống, cả người bị đánh chao một cái nhưng hai chân vẫn bám trên mặt đất, vững như bàn thạch.
Cực tiên sinh nheo mắt, bàn tay nắm lại thành quyền.

Chân trái dậm mạnh xuống đất, cả người rùn mạnh một cái.
Một luồng lực đạo từ hạ bàn dâng lên, truyền từ eo lưng tới bả vai tựa như một sợi roi vô hình dọc theo tay phải của ông ta quất tới.
Nắm tay của Cực tiên sinh lập tức giống như sắt nung dí vào tượng sáp, lún sâu vào đầu vai của Vũ.
Một quyền này chính là tuyệt chiêu Thất Thốn Kình danh chấn thiên hạ từng được Lý Tiểu Long thi triển đánh bay một vị võ sư.
Uy lực của một quyền này tuyệt đối không thua kém Lý Tiểu Long năm xưa, lực đạo mạnh mẽ đủ xô ngã cả một con trâu.

Hơn nữa kình lực như tạc đạn, phá nát luôn vai áo của Vũ, công kích trực tiếp vào da thịt hắn.
Cực tiên sinh xuất ra tuyệt chiêu Thất Thốn Kình này bởi ông cảm thấy Vũ mặc dù không thạo võ thuật, phản ứng cũng chậm chạp nhưng nội lực lại cực kì thâm hậu.

Một chưởng trước đó của ông ta không lay động nổi hắn nửa bước, tựa như được tạc bằng đá vậy
Một chiêu này nếu người thường bị đánh trúng , ắt xương bả vai sẽ bị đánh vỡ tan, dù là tượng đá cũng không chịu nổi.
Nhưng sự cường hãn của Vũ lại một lần nữa vượt qua dự kiến của Cực tiên sinh.
Khi quyền đầu mang theo Thất Thốn Kình của Cực tiên sinh dễ dàng phá nát lớp áo ngoài, đánh sâu vào da thịt hắn thì cơ thể Vũ liền xuất hiện một lớp vỏ vô hình cản quyền đầu lại.
Lớp vỏ vô hình này vững chắc tựa như cang khí của ngoại gia cao thủ nhưng lại không có kháng tính, mà tầng tầng lớp lớp bao bọc chắc chắn cho cơ thể Vũ.
Cực tiên sinh cảm thấy quyền đầu của mình đánh vào đầu vai của Vũ mà không giống như đang đánh vào một cơ thể bình thường.
Là một cao thủ võ đạo, Cực tiên sinh từng giao đấu qua với không biết bao nhiêu cao thủ võ công thượng thừa.
Có cao thủ ngoại gia, luyện thành Thiết Bố Sam, Kim Chung Tráo khi đánh vào da thịt của họ liền cảm giác như đánh vào khối sắt, đao thương bất nhập.

Thậm chí khi đối đầu với người luyện Ngạnh Khí Công còn bị phản chấn gây tê dại cả cánh tay.
Hoặc khi gặp cao thủ nội gia, dùng những môn công phu âm nhu như Hóa Kình Thuật, Di Lặc Thần Công...!thì quyền đầu đánh tới liền như đấm vào bịch bông, kình lực như trâu đất xuống biển không thấy tăm hơi.
Đằng này cảm giác từ quyền đầu truyền khiến Cực tiên sinh cảm thấy như mình đang đấm xuống nền cát.

Một chiêu có thể khiến cát sỏi bay tung, nhưng càng xuống sâu càng khó.

Lực đạo liên tục bị bào mòn đến hết.
Lực phòng ngự của lớp vỏ vô hình kia không lớn, Thất Thốn Kình của Cực tiên sinh rất dễ dàng phá tan, nhưng cơ thể Vũ lại giống như củ hành, bóc hết lớp này lại có lớp khác.
Thất Thốn Kình của Cực tiên sinh phá qua mấy trăm lớp vỏ, kình lực liền bị tiêu hao hết.
Vũ lắc đầu vai, hất tay của Cực tiên sinh về sau.

Trên vai chỉ hiện ra một vết đỏ mờ.

Trong chốc lát màu da lại trở lại bình thường.
Nếu không phải áo ngoài của hắn bị đánh nát thành một lỗ hổng trông vô cùng đáng sợ thì biểu hiện vừa rồi chỉ giống như người ta vỗ muỗi đỏ da mà thôi.
Nhìn quyền đầu của Cực tiên sinh lún vào vai Vũ nhưng lại không thể phá được qua da hắn là đủ biết lớp vỏ vô hình kia dầy đặc đến mức nào, mà lại mỏng tới mức có thể xếp hàng trăm lớp lên trên một tầng da.
Cực tiên sinh nheo mắt nhìn Vũ, nói " Tốt ".
Cả người nhao về phía trước, chân bước theo tám phương vị trong Ngoại Bát Quái Đồ Hình, eo vặn tay đẩy liên tục xuất ra sáu mươi tư chiêu trong Bát Quái Chưởng.
Bát Quái Chưởng này phát triển từ Dịch Kinh mà ra, bộ pháp linh hoạt biến ảo, liên tục xoay chuyển phương hướng.
Vừa áp sát bao vây đối phương lại vừa có thể vận kình lực từ chân, eo xuất ra chưởng lực âm nhu mà có lực sát thương kinh người.
Trong giới võ thuật, có thể thực hiện được đầy đủ Bát Quái Chưởng đã rất hiếm có, mà mỗi chưởng xuất ra đều mang theo Thất Thốn Kình thì ngoài Cực tiên sinh ra số người có thể thi triển được chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.
Hai tay Cực tiên sinh như hai ngọn roi quấn quanh người Vũ, thông qua hàng trăm phương hướng công kích liên tục lên từng tấc cơ thể Vũ.
Vũ vốn võ công so với La Vĩ Thanh còn kém hơn, hiển nhiên không thể né tránh được Bát Quái Chưởng dan chấn thiên hạ.

Hắn cũng giác ngộ rất cao, tự giác rụt đầu che mặt, mặc cho Cực tiên sinh đánh mình thỏa thích.

Bát Quái Chưởng vỗ lên người Vũ như mưa mang theo những tiếng nổ liên thanh như pháo.
Chỉ chốc lát, Quần áo Vũ đã nát như xơ mướp.
Thân hình hắn lắc lư như cây cỏ rong giữa dòng nước xoáy.

Bị Cực tiên sinh đánh cho không ra hình dạng gì.
Chỉ chốc lát, Sáu mươi tư chiêu trong Bát Quái Chưởng đều đã được Cực tiên sinh đánh cả lên người Vũ.
Không chiêu nào không trúng đích, không chiêu nào không mang theo đầy đủ lực đạo.
Cực tiên sinh cũng lùi lại.

Chân mày nhăn tít lại nhìn Vũ.
Chỉ trong chốc lát giao thủ, Cực tiên sinh đã đánh tới tất cả các bộ vị trên người Vũ, từ mặt, gáy, thiên linh cái, be sườn, khớp xương, xương sống, cổ họng....!cho tới cả bộ ấm chén của hắn cũng đã trúng qua vài chưởng.
Nhưng dường như cơ thể Vũ không chia ra kinh mạch huyệt đạo, khí quan nội tạng như người thường mà liền thành một khối.
Đánh vào vị trí nào cũng có một cảm giác như nhau khiến trong lòng Cực tiên sinh hơi có chút cảm giác bất lực.
Vũ lúc này đứng giữa phòng, hai chân vẫn vững vàng trên mặt đất,nhưng thân hình thì vẫn bị dư chấn đánh cho lắc lư như con lật đật.
Cực tiên sinh, Bạch Cổ Văn đứng nhìn Vũ vẫn sừng sững giữa phòng thì không khỏi kinh dị trong lòng.
Bát Quái Chưởng của Cực tiên sinh có thể đánh vỡ cả tượng đá, người thường trúng một chiêu cũng đủ trọng thương, không ngờ Vũ ngoài bị rách hết áo quần còn thì một chút bầm tím trên da cũng không thấy có.
Điều này khiến mọi người trong phòng hết thảy sững sờ.
Thậm chí Hồng phu nhân và La Vĩ Thanh đang vật lộn trong phòng cũng bị những tiếng vỗ như pháo nổ của Bát Quái Chưởng làm cho phân tâm, vẫn giữ nguyên tư thế ngẩng mặt lên nhìn Vũ không chớp mắt.
Vũ vừa định thân, hai mắt liền đỏ hồng lên, gầm một tiếng:
- Ngươi đánh đã rồi, thì tới lượt ta.
Hai tay hắn bỗng nhiên phát ra ánh sáng lung linh.

Đoạn vọt thẳng tới trước mặt Cực tiên sinh.

Tay trái vồ vào đầu vai của Cực tiên sinh, tay phải nắm lại thành quyền, định tung ra một cú đấm thôi sơn.
Chiêu thức này của Vũ vô cùng thô thiển, rõ ràng là đánh loạn chứ không phải là võ thuật.
Hơn nữa động tác của hắn vừa chậm vừa lộ, Cực tiên sinh chỉ khẽ lắc vai đã khiến hắn vồ trượt.

Cú đấm cũng văng vào khoảng không.
Cực tiên sinh nghệ cao mật lớn, mặc dù Vũ áp sát cận thân, thế như hùm hổ nhưng vẫn xem nhẹ như không, dáng vẻ không có chút gấp gáp, thậm chí cũng không có động tác nào đối phó với hắn.
Nguyên do là từ khi tiếp xúc, Cực tiên sinh vẫn chưa rõ thực lực của Vũ đạt đến mức nào.
Hắn có dị năng có thể phát ra mấy khối lôi cầu.

Bắt chước được Thám Hồn Thuật của Bạch Cổ Văn, thậm chí có thể dùng dị năng của mình cải tạo năng lực cho La Vĩ Thanh đủ đối phó với Ngự Hỏa Thuật của Hồng phu nhân.
Hơn nữa Khi nãy Vũ cũng đã thể hiện ra khả năng phòng thủ phi thường.

Nhưng đó mới chỉ là những kĩ năng bị động, phụ trợ chứ hoàn toàn chưa phải là thứ năng lực có tính công kích, uy hiếp.
Cực tiên sinh muốn biết Vũ có năng lực gì có thể uy hiếp đến bọn họ hay không.

Điều này rất quan trọng trong việc hợp tác về sau.

Do vậy ông ta liền kích nộ Vũ rồi để mặc hắn ra tay.
Vũ ra tay đánh trượt, nhưng không chút ngạc nhiên, cả người tràn tới, lại bắt chước La Vĩ Thanh ôm lấy Cực tiên sinh.
Cực tiên sinh cười mát, hai chân xoạc ra, thân hình liền như độn thổ, hụp sát xuống nền, thoát qua được cú vồ của Vũ.
Vũ vồ trượt, loạng choạng mấy bước rồi lại nhảy bổ trở vào, cố gắng chộp lấy Cực tiên sinh.
Cực tiên sinh tất nhiên cũng không khó khăn gì để thoát khỏi tay hắn.

Vũ một lần nữa vồ trượt nhưng cũng không nản chí, lại hăm hở lao vào Cực tiên sinh.
Cục diện trong Tri Khách Đường của Dịch Thôn bống nhiên trở nên hài hước.
Căn phòng bị Hồng phu nhân đốt phá tan hoang, đồ đạc cháy đen, bốc khói nghi ngút.
Một đôi nam nữ ôm nhau nằm giữa phòng, xung quanh thì Vũ và Cực tiên sinh kẻ đuổi người bắt chạy quanh phòng.
Phía ngoài Tri Khách Đường đã lố nhố rất nhiều người đứng xem.
Kẻ không ăn nhập với khung cảnh nhất hóa ra lại là Bạch Cổ Văn.

Vốn họ Bạch có thể nhân cơ hội Vũ và Cực tiên sinh giao thủ để tới giúp Hồng phu nhân.

Nhưng cảnh tượng quỷ dị khi Cực tiên sinh và Vũ giao thủ khiến họ Bạch Cổ Văn cũng ngây người đứng xem.

Đến khi vừa chuẩn bị động tay, thì lại thấy ngoài cửa đã xuất hiện rất nhiều người.

Ai nấy đều dùng ánh mắt hiếu kì quái dị chỉ trỏ bình phẩm hoạt cảnh bên trong.
Bạch Cổ Văn bỗng nhiên cảm thấy hơi xấu hổ.

Tài trí lanh lợi nhất thời cũng không biết thi triển thế nào.

Đành đứng lầm lũi ở góc phòng.
Vũ vồ mãi không được, nộ khí không giảm mà tăng.

Hắn gầm ghè:
- Được, ta không tin không tóm được ông.
Cơ thể Vũ cũng từ từ phát sáng như một chiếc đèn nê-ông khiến tất cả những người nhìn thấy đều phải trầm trồ.
Cực tiên sinh lúc này không còn ung dung như trước.

Chân mày nhăn tít lại.
Những người đứng ở xa không cảm nhận thấy, nhưng Cực tiên sinh lại rất rõ ràng rằng chính mình đang bị một trường lực kì lạ bao vây.
Trường lực kì lạ này khiến cơ thể Cực tiên sinh cảm thấy nhộn nhạo.

Cảm giác về không gian, thời gian, cảm giác thăng bằng nhất thời bị xáo động khiến ông ta thấy mình như đang say rượu
Không khí trong phòng cũng bị trường lực kì lạ do Vũ phát ra làm cho biến đổi.
Những đồ vật bằng kim loại không ngừng rung lắc.

Những đồ vải, giấy vốn bị Hồng phu nhân đốt cho quăn lại cũng căng ra như bị một lực vô hình giằng xé.
Ánh sáng mà Vũ phát ra càng lúc càng chói lọi, Những đồ đạc bằng kim loại cũng đồng loạt phát ra ánh sáng.
Cực tiên sinh rất muốn động thủ, hoặc là công kích Vũ ngay trước khi hắn hoàn toàn súc lực, hoặc là thoát li khỏi phạm vi khống chế của hắn.

Nhưng dường như mọi dây thần kinh của ông ta cũng bị tê dại, đừng nói là cử động tay chân mà đến suy nghĩ cũng có chút mơ hồ.
La Vĩ Thanh và Hồng phu nhân đã rời khỏi nhau, cả hai cùng nằm dưới đất, đờ đẫn nhìn ánh sáng phát ra từ người Vũ như thể bị thôi miên.
Vũ vẫn nhắm nghiền hai mắt, Đứng im giữa phòng nhưng ánh sáng từ cơ thể phát ra càng lúc càng chói.
Không gian trong phòng đã bị thứ ánh sáng ấy bao trùm.
Dường như chỉ cần hắn mở mắt cử động, Cả gian Tri Khách Đường liền bị thứ ánh sáng ấy hòa tan.
Đúng lúc này, một tiếng Hừ nhẹ vang lên.
Tiếng " hừ " này chỉ nhẹ như gió thoảng mà vang rất xa.
Những người nghe thấy không khỏi có chút hồ nghi.

Dường như tiếng hừ đó không phải là âm thanh lọt vào tai, mà phát ra ngay từ bên trong ý nghĩ.
Vũ đang nhắm nghiền hai mắt, vừa nghe tiếng ấy liền như người tỉnh ngủ.
Ánh sáng chói lọi trên người cũng lập tức tắt phụt.

Hắn mở mắt, khẽ nghiêng đầu liếc ra ngoài cửa.
Trên bậc tam cấp trước Tri Khách Đường xuất hiện một thiếu nữ áo trắng với dáng vẻ lạnh lùng.

Thiếu nữ này làn da trắng nõn, vóc người thanh mảnh, đôi môi tươi mọng như trái anh đào.

Thoạt trông chỉ là một cô nương tuổi chừng mười tám nhưng lại có vẻ lãnh đạm xuất trần.

Tiếng hừ khi nãy hẳn là do nàng phát ra.
Thiếu nữ mới đến quả thực xinh đẹp.
Thân hình dong dỏng với cặp chân thon dài của nàng phối hợp với bộ đồ lụa trắng tinh thuần khiến nàng nổi bật giữa như bông hoa súng nở trên mặt hồ.
Mái tóc mây mượt mà trải dài qua bờ vai, thẳng xuống đến tận vòng eo nhỏ nhắn càng khiến gương mặt xinh đẹp với làn da trắng muốt của nàng trở nên mê người.
Vũ vừa chiến đấu đến đỏ mắt, nộ khí xung thiên vậy mà khi bắt gặp ánh mắt sáng như sao của thiếu nữ áo trắng đang liếc mình cũng không khỏi có chút thẫn thờ.
Càng không cần nói tới tên háo sắc La Vĩ Thanh.

Gã lưu manh béo lúc này đã buông Hồng phu nhân ra, gương mặt đờ đẫn như bị mất hồn.
Miệng gã trễ cả xuống, Cũng may trong miệng vẫn còn ngậm một mảnh áo của Hồng phu nhân nên nước miếng mới tha không chảy xuống.
Thiếu nữ nhìn La Vĩ Thanh như muốn ăn tươi nuốt sống mình thì không khỏi chán ghét.
Nàng nhăn mặt nói với Bạch Cổ Văn:
- Ta nghe nói có vị đạo thuật cao thủ từ phương nam tới.

Những tưởng là hai bên đang cao đàm đại đạo, không ngờ lại ở đây giở trò dâm ô.

Bạch tiên sinh là người có học thức hiểu lễ nghĩa, sao lại để bọn họ làm ra chuyện mất mặt này?
Giọng của nàng phát ra trong trẻo êm tai, lời lẽ trách móc nặng nề nhưng lại chẳng gây khó chịu.
Thiếu nữ nói tiếng Trung, Vũ nghe không hiểu, chỉ nhìn bộ dáng lúng túng của Bạch Cổ Văn mà đoán.

Trong lòng thầm khen ngợi " Khi xưa ta nghe nói Tây Thi đau bụng, mặt mũi nhăn nhó mà vẫn xinh đẹp mê người, cho là bọn nhà văn cách điệu.

Bây giờ mới biết được thế nào là tuyệt đại mĩ nhân.

Quả thực trông nàng nhíu mày trách mắng mà vẫn xinh đẹp động lòng như vậy, thật xứng đáng với hai từ mĩ nữ "
Vũ thấy mĩ nữ chỉ dám bình luận trong lòng, nhưng La Vĩ Thanh thì sắc đảm lớn phi thường.

Gã hung hăng nuốt một ngụm nước miếng, mắt mở lớn như hai cái đèn pin, nhìn mãi không rời.
Vũ thấy vậy cười khổ hướng về phía La Vĩ Thanh gọi nhỏ:
- Anh La...
-...!- La Vĩ Thanh dường như bị thiếu nữ mới đến hớp mất hồn, không nghe thấy gì.
Vũ đành bước tới vỗ vào lưng gã béo
"- Anh La mau ngồi dậy đi, làm gì mà ngây ra như vậy "
La Vĩ Thanh bị Vũ vỗ vai, cũng hơi bừng tỉnh, ý thức được mình đang nằm ở tư thế hết sức khó coi, vội bật dậy nhanh như tia chớp.
Mắt vẫn không rời thiếu nữ mới đến, gã nghiêng đầu vào vai Vũ nói:
- Nàng đẹp quá.
La béo đang lúc xúc động, quên cả nói tiếng Việt.

Vũ nghe không hiểu nhưng cũng đoán ra được.

Hắn nói đùa:
- Anh La có để ý là dạo gần đây, mỗi lần thấy nữ nhân xinh đẹp là anh lại bị người ta đánh hay không?
Mà hình như độ khốc liệt lại tỉ lệ thuận với sự xinh đẹp.Lần này tôi e rằng nếu anh lại bị cô nương kia đánh thì khó lòng mà qua khỏi lắm.
La Vĩ Thanh cũng đã hơi khôi phục lại, gã cười hềnh hệch đáp:
- La tôi vốn không có duyên với nữ nhân, đến nay đã ba mươi mấy tuổi rồi nhưng cũng chưa có người đàn bà nào.
Thời gian gần đây được đi theo ông chủ Vũ, chỉ mấy ngày đã gặp không ít nữ nhân xinh đẹp.

Tuy các nàng đều có chút hung dữ, nhưng tính ra thì La béo tôi cũng chiếm được không ít tiện nghi.

Đánh trước xoa sau mới gọi là thống khoái chứ.

Hê hê.
Vũ đâm bực mình trước sự vô sỉ của La Vĩ Thanh, gắt:
- Làm đàn ông, thấy gái đẹp không thể không động đậy.

Nhưng cũng phải giữ được bản sắc nam nhân chứ.
Đổi mạng lấy chút tiện nghi như vậy thật quá mất mặt đi.

Huống gì cô bé này còn quá trẻ, nàng gọi chúng ta là chú cũng còn được.

Anh La đừng có động đậy linh tinh như vậy chứ.
Lúc này Bạch Cổ Văn đã giải thích với thiếu nữ xong, quay sang dùng tiếng Việt nói với Vũ:

- Thái cô nói chúng ta đều là những người tu luyện đạo thuật.

Mặc dù chỉ là trao đổi giao lưu đạo thuật nhưng cũng đủ gây kinh động đến nhiều người.

Mời ông Vũ vào nhà trong dùng trà.

Chúng ta từ tốn bàn luận.
Vũ trong lòng đầy một bụng tức.
Rõ ràng đối phương cậy thế chủ nhà, vừa đến đã động thủ đánh nhau.

La Vĩ Thanh và hắn còn bị đánh tới mức quần áo rách nát, da dẻ cháy xém như vừa đi chiến trường về.

Vậy mà giờ một câu cũng không nhắc tới, lại còn ra vẻ trách móc hắn quá nặng tay?
Vũ định phát tác, nhưng vừa nhìn thấy ánh mắt của cô gái tên Thái Minh kia, bao nhiêu nộ hỏa trong lòng liền bị dập tắt hết.

Hắn ngược lại còn thấy hơi lúng túng khi để quần áo te tua đứng trước ánh mắt trong suốt mà sáng như sao của mĩ nữ.
Bạch Cổ Văn liền nói:
- Mời hai vị theo tôi vào phòng thay áo.
Vũ ho khan một tiếng, ậm ừ gật đầu.
La Vĩ Thanh đi qua trước mặt hắn, khẽ huých tay vào be sườn Vũ, giơ ngón tay cái khen:
- Có bản sắc.

Ông chủ Vũ quả là người đồng đạo.
Vũ xấu hổ cười gượng, đáp nhỏ:
- Cô bé này đúng là hồng nhan họa thủy, trong đôi mắt hình như có năng lực thôi miên, khiến người ta mất cả chủ ý, buộc phải phục tùng.

Đến cái ông Bạch Cổ Văn kia tuổi lớn bằng cha chú mà nói chuyện cùng nàng ta còn phải khép nép phục tùng nữa là.
Tuổi còn nhỏ mà đã có mị lực như thế.

Lại lạnh lùng cao ngạo như thế.

Qua vài năm thành thục sự đời thì không biết còn đến thế nào?
Vũ nói với La Vĩ Thanh, nhưng Bạch Cổ Văn cũng là người biết tiếng Việt, những lời hai người nói chuyện từ nãy đều đã lọt vào tai.

Ánh mắt họ Bạch lộ ra một nét tiếu ý.

liền khẽ xoay người nói nhỏ:
- " Cô bé " mà ông Vũ nhắc đến ấy nếu tính về bối phận, còn là trưởng bối của tôi.

Cũng là người đich thân xây dựng nên Dịch Thôn này.

Bạch Cổ Văn tôi không kính trọng, thì kính trọng ai?
Vũ và La Vĩ Thanh đều ngạc nhiên nhìn Bạch Cổ Văn.
La Vĩ Thanh nói:
- Bạch tiên sinh khéo nói đùa.

La Vĩ Thanh tôi không rành kiến trúc, cũng biết Dịch Thôn này xây dựng tối thiểu cũng đã mấy chục năm.

Làm gì có chuyện cô nhóc ấy lại xây dựng lên được.
Bạch Cổ Văn điềm nhiên đáp:
- Năm 1949 khi đó Thái Cô mới có 17 tuổi đã tinh thông Dịch Số, Bát Quái.

Lại tu luyện Hồn Thuật đến mức đại thành.

Trong kháng chiến chống Nhật đã hỗ trợ quân đội lập được vô số kì công.

Một vị kì tài ngàn năm có một như vậy muốn xây dựng nên một cái Dịch Thôn có gì là không được ?
Vũ và La Vĩ Thanh nghe Bạch Cổ Văn nói mà trong mắt hiện lên vẻ sùng kính nghiêm túc, tuyệt đối không giống nói đùa thì cũng không dám không tin.
Cả hai giương mắt nhìn nhau, cùng lúc thốt lên:
- Quái vật


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận