Niệm Giới - Khai Môn


- Tôi tìm ra rồi.
- Hả, đệ tìm được Xá Lợi rồi ư ?
- Không, Xá Lợi thì chưa tìm được, nhưng người thì có một người.

- Vũ chỉ tay vào màn hình laptop.
Bất Giới mặc dù là thế ngoại cao nhân nhưng sống trong thời hiện đại tất nhiên cũng biết thế nào là internet, thế nào là tìm kiếm trên mạng.

Vội lướt tới sau lưng Vũ nhòm vào kết quả tìm kiếm.
Lão vừa nhìn vào liền cất tiếng cười ha hả:
- Sư đệ à, tuổi trẻ khí thịnh cũng là chuyện bình thường.

Sư môn ta cũng không giới cấm.

Nhưng tinh lực dồi dào cũng nên tìm nơi lành mạnh, không thì chính tâm minh tưởng điều hòa nó đi chứ đừng có kích nó lên như vậy.

Không tốt cho sức khỏe đâu nha.
Vũ le lưỡi cười gian tà, gọi Bạch Phong Hành:
- Bạch tản nhân qua đây, xem thử cái này có giống không nè.
Bạch Phong Hành thân như gió thoảng, cũng chỉ lắc mình một cái đã đến bên cạnh.

Cũng chúi đầu vào laptop, nhìn theo ngón tay Vũ chỉ màn hình.
Thoạt tiên họ Bạch mặt đỏ hồng hào, rồi rất nhanh sa vào trầm tư.

Hồi lâu mới cẩn thận đáp:
- Việc xảy ra đã gần 70 năm, mặc dù ta còn nhớ như in nhưng đêm đó tối quá.

Đường nét chi tiết không làm sao nhớ chính xác được.

Mặc dù rất giống, nhưng ta không dám chắc.
Lúc này La Vĩ Thanh cũng hóng hớt nhòm vào, gật gù bình luận:
- Có lẽ không phải đâu.

Bảo bối như thế ai lại đưa lên trên mạng.


Với lại La béo tôi cái gì không biết chứ mấy món bảo bối thế này thì sao lại không nghiên cứu qua.
Cái chỗ bên dưới kia phải cong hơn rất nhiều thì mới là phong cách cổ xưa.

Kiểu thon đều thế này mặc dù hoàn hảo nhưng có chút hiện đại.

Chắc là không phải đâu nha.
Thái Minh nghe thấy mọi người bàn tán, có chút tò mò.

bèn từ phòng ngủ riêng bước ra.

Nàng vừa tắm xong, vẫn còn mặc chiếc pijama bằng vải bông dày trắng muốt.
Nhưng dù mái tóc ướt vẫn còn tán loạn, đôi chân trần lấp ló sau vạt áo trắng sáng tựa ngà voi mà vẫn không khiến người nhìn vào dấy lên cảm giác là khiêu gợi, dung tục chút nào.
La Vĩ Thanh là lưu manh nhưng xem ra da mặt vẫn còn mỏng lắm.

Thấy Thái Minh tiến về phía laptop, định xông ra cản đường nhưng bị ánh mắt thâm thúy có uy của nàng ép cho lùi lại, đành đỏ mặt quay đi.

So với mấy vị cao tăng, tán tiên đang thản nhiên bình luận kia thì đạo tâm vẫn còn quá là lỏng lẻo, chưa thể đánh đồng sắc sắc không không được.
Thái Minh nhìn vào laptop, gương mặt cũng thoáng đỏ hồng, " A " lên một tiếng, vội vã quay đi.
Vũ hồn nhiên nói:
- Thái cô cũng xem qua, có nhận xét gì không?
Thái Minh lườm hắn một cái sắc như dao cạo, chân mày nhíu lại tỏa ra uy áp khủng khiếp khiến Vũ chột dạ câm mồm.

Nhưng ánh mắt nàng không lạnh mà lại nóng, là hờn giận chứ không ra căm ghét.

Đoan cố lấy giọng thản nhiên nói:
- Ông Vũ đang nghiên cứu mĩ quan thiên hạ.

Việc này cần kiến thức cao siêu, lịch duyệt phong phú.

Ta không tham gia nổi, ông cứ tự nhiên tiếp tục.
Thì ra trên màn hình là một trang web xxx, trong đó ngồn ngộn những mĩ nhân không mặc quần áo.

Đứng nằm ngồi đủ mọi tư thế, thậm chí còn có nhiều nam nhân vật phụ đang nỗ lực tác nghiệp vô cùng sinh động.
Vũ vội xoay laptop ra, tay chỉ vào màn hình gọi Thái Minh:
- Thái cô xem kĩ có thấy người trong tấm hình này có điểm nào giống với người năm xưa ân oán cùng Bạch tản nhân hay không?

- Bạch tiên sinh là vị kì nhân phong lưu, lịch duyệt vô số.

Đây là việc của Bạch tiên sinh, sao lại hỏi ta.

- Nói đến đây, không biết nghĩ gì nàng lại phóng ánh mắt giận dữ về phía Bạch Phong Hành.
Bạch Phong Hành nãy giờ ngắm gió nhìn mây, bỗng nhiên bị kéo vào câu chuyện thì ho một tiếng.

Vội vàng giải thích:
- Việc này đúng phải nhờ đến Thái cô.

Năm đó ta còn nhỏ, lại đang là đêm tối, hơn nữa tinh thần hoảng loạn không nhớ được nhiều.

Mặc dù ta thấy rất là giống, nhưng đúng như anh La nói, đường nét có chút không hợp phong cách.

Mấy đoạn đường cong quả thực mà mà phân biệt.
Nghe nói Thái cô năm xưa cũng có gặp qua, chắc là có thể nhận rõ hơn ta chăng?
Thái Minh thấy hơi lạ.

Rõ ràng việc coi ảnh đồi trụy không phải chuyện đáng tuyên dương, hơn nữa Bạch Cổ Văn cũng không phải hạng mặt dày mày dạn.
Chuyện tình một đêm với nữ tử nào đó không lý gì lại oang oang nói ra như vậy.

Nàng đành nén lòng nhìn vào laptop.
Tấm hình trong máy đã được Vũ phóng thật to.

Trong đó lồ lộ hiện ra một mĩ nữ khỏa thân, ánh mắt mị hoặc đang khép hờ.
Bộ ngực sữa căng tròn với hai nụ hoa đào tươi thắm dụ hoặc.

Bờ mông không lớn nhưng săn chắc, đàn hồi căng tràn sức sống khiến nàng nhớ tới câu nói của La Vĩ Thanh " Chỗ bên dưới phải cong hơn nhiều thì mới là phong cách thời xưa, thon đều thế này dù hoàn hảo nhưng có chút hiện đại....!"
Cặp chân trần dài miên man bất tận hơi co lên chẳng biết để che khu vườn cấm hay là cố tình khiêu khích kẻ ngắm nhìn.
Mĩ nhân lại đang hé cặp môi đỏ mọng như trái anh đào, ẩn hiện có thể thấy được chiếc lưỡi hồng đang mơn trớn hàm răng trắng đều tăm tắp.
Bức ảnh dụ hoặc như vậy đến nàng là nữ nhân còn thấy dục hỏa có mấy phần động đậy, càng đừng nói đến đám đàn ông sống bằng bản năng là chính.
Thoạt tiên Thái Minh còn hơi nhăn mặt ngượng ngùng.

Nhưng là người tu luyện, tâm chí cứng cỏi tập trung, chỉ giây lát sau đã hoàn toàn không còn bị sự dụ hoặc của bức hình làm cho sao lãng.


Lúc này nàng mới chú ý đến thanh kiếm mĩ nữ đang ôm gọn trong lòng.
Đây là một thanh trường kiếm của Nhật, dài khoảng một mét ba.

Chuôi kiếm đơn giản mà cổ phác.

Thân kiếm thuôn dài hữu lực.

Những đường nét hoa văn trên kiếm không phải những hình vẽ về tướng quân hay các geisha.

Cũng không vẽ hình hoa anh đào để thể hiện mĩ thuật tôn sùng vẻ đẹp trong khoảnh khắc của người Nhật Bản.
Thanh kiếm được thiết kế hết sức đơn giản mà tinh tế.
Dường như nó được làm ra không phục vụ cho nghệ thuật, cũng không có ý định thể hiện tính mĩ thuật và lãng mạn của một Samurai.

Từng chi tiết, từng centimet độ dài của nó, từng điểm gồ lên, lõm xuống trên cán kiếm đều thể hiện công sức nghiên cứu tỉ mỉ của người làm kiếm.
Một thanh kiếm được rèn ra hoàn toàn để sử dụng trong chiến đấu.
Mặc dù Thái Minh không nghiên cứu nhiều về kiếm đạo, cũng không rành về kiếm Nhật.

Nhưng nàng có thể chắc chắn, kiếm sĩ nào cầm vào thanh kiếm kia cũng sẽ cảm thấy vô cùng ưng ý.
Hảo kiếm.

Mặc dù kiếm còn trong vỏ nhưng chỉ nhìn chuôi kiếm đã có thể đoán chắc nó là một thanh kiếm tốt.
- Anh La nói cũng có ý đúng.

Kiếm Nhật cổ thường cong ở phần gần cán.

Thanh kiếm này mặc dù thân kiếm thuôn đều, đã được cải tiến nhiều.

Nhưng chi tiết này đã có từ lâu, cũng không phải là thiết kế hiện đại.

Hoa văn hình cơn gió đen sắc bén và ma quỷ trên vỏ kiếm mặc dù khá giống với các họa tiết ngày nay.

Nhưng thực ra nó đã có từ rất lâu trong tranh Nhật cổ.

Ngày nay chỉ là bắt chước lại mà thôi.
Nếu các vị muốn hỏi đây có phải thanh Vạn Dạ Lãnh Kiếm hay không thì ta không dám chắc.

Bởi vì Sơn Điền Thứ Lang đã từng tới khiêu chiến Dịch Thôn.

Nhưng năm đó y coi thường ta là nữ nhân, không thèm giao chiến mà quyết đấu với hai vị kiếm tiên thời đó là Văn Thiên Trường và Vũ Công Minh.

Lúc đó bọn ta không biết bảo kiếm trong tay Sơn Điền là Vạn Dạ Lãnh Kiếm.

Chỉ nghĩ rằng Bạt Đao Thuật của y đáng sợ nên cũng không quá để ý đến hoa văn trên kiếm.
Bạch Phong Hành rất quan tâm đến kẻ thù, vội hỏi:
- Kết quả trận đấu đó như thế nào?
- Hai vị kiếm tiên mặc dù thành công đánh lui Sơn Điền nhưng Văn đại hiệp chết ngay sau đó vì vết thương do Vạn Dạ Lãnh Kiếm không cách nào cầm máu được, Vũ đại hiệp cũng bị kiếm khí nhập tâm, sau mười năm bế quan cuối cùng cũng không cầm cự nổi.
Hai vị kiêm tiên sau trận đấu đều nói mình thua dưới Vạn Dạ Lãnh Kiếm, hai thanh bảo kiếm Thanh Phong và Tùng Văn chém sắt như bùn đều bị hủy.

Nhưng Sơn Điền giữ vững tinh thần võ sĩ đạo, cho rằng mình thắng được là nhờ có Vạn Dạ Lãnh Kiếm chứ thực lực ngược lại đều dưới hai vị kiếm tiên.

Do đó bỏ đi không làm khó Dịch Thôn.
Vũ lại chỉ mĩ nữ khỏa thân hỏi:
- Đó là kiếm, thế còn người thì thế nào?
Thái Minh thiếu điều phát hỏa.

Tên này thật là biến thái, mĩ nữ khỏa thân thì có gì để nói.

Bọn sắc lang ngồi thị dâm đã đành, còn lôi nàng vào nữa.
Định cất lời mạt sát thì thấy ánh mắt hắn trong veo không có chút tà ý, nàng liền bình tâm tĩnh trí, tự mắng mình đạo tâm không vững, cảm tính quá nhiều.

Đoạn chú ý nhìn mĩ nhân trong ảnh.
Mĩ nữ trong ảnh mắt to mà sáng, mặc dù đang khép hờ đôi mi ướt át nhưng tròng mắt vẫn đen lay láy, có mấy phần linh hoạt, thông minh.
Gương mặt thanh tú mà có nét bầu bĩnh trẻ thơ.

Cặp môi dày gợi cảm bên dưới sống mũi cao tự nhiên khiến người khác nhìn vào yêu thích không muốn dời đi.
Có thể nói đây là một thiếu nữ tuổi tầm mười tám, như trăng sắp đến rằm, còn chưa thành thục nhưng lại có vẻ đẹp khiến người ta xúc động.
Thái Minh nhìn ngắm hồi lâu, nét mặt còn say mê hơn cả đám đàn ông nãy giờ thưởng thức.
Đoạn nàng nói:
- Đường nét chỉ giống mấy phần mờ nhạt nhưng thần thái lại có chút khiến người ta liên tưởng.

Dù sao ta cũng không phải người quen của họ Sơn Điền.
Vũ vỗ tay nói:
- Một chút là cũng được rồi.

bởi cô ta chính là con gái của Sơn Điền Thứ Lang.

Tên gọi là Yamada Kanae.

Người duy nhất trong ba người có thể biết được tung tích của Xá Lợi Đường Tăng mà chúng ta tìm được


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận