Niềm Hạnh Phúc Vụng Trộm

Đinh Hạo ôm cục cưng tới công ty một chuyến, nguyên bản là vì muốn lấy một phần số liệu, vậy mà từ buổi sáng ra khỏi cửa, kéo dài tới chạng vạng mới trở về. Cục cưng được hoan nghênh nhiệt liệt trong tòa nhà, nhóm các cô nàng vụng trộm cất giấu đồ ăn vặt lúc này đều lôi ra hết, nhét đầy tràn cả túi quần túi áo của Đinh Hạo.

Cục cưng trên mặt không có chút biểu tình nào, chỉ là tay túm áo Đinh Hạo càng thêm gắt gao, thấy ai hôn gió với bé cũng đáp trả người ta một cái. Đinh Hạo thấy cục cưng nhỏ sợ người lạ, nhanh chóng đưa bé tới văn phòng, cậu vừa buông cục cưng xuống thì bên ngoài liền có người tới gõ cửa.

Đinh Hạo một bên mở túi đồ ăn vặt ra cho cục cưng, một bên thuận miệng trả lời: “Mời vào!”

Đinh Húc đẩy cửa vào, trong tay cầm cây lau nhà và chổi quét, có lẽ biết Đinh Hạo lười, bước vào liền trực tiếp cất đồ ra sau cửa: “Đinh Hạo, đây là dụng cụ vệ sinh mới được phát, tôi đặt ở đây cho cậu, các cậu nhớ phải quét tước sạch sẽ đấy.” Đang chuẩn bị đi, vừa ngẩng đầu lên liền thấy cục cưng nhỏ: “Đây là gì vậy?”

Đinh Hạo ôm bé con khoe khoang: “Con tôi! Cục cưng gọi ‘Cha’ đi nào!”

Cục cưng ôm gói bích quy lớn của mình, vô cùng phối hợp thơm má Đinh Hạo: “Cha.”

Đinh Húc nhíu mày: “Sao lại trông giống Bạch Bân vậy?” Đến gần cẩn thận quan sát, lập tức nhận ra: “Đây là đứa nhỏ nhà Bạch Kiệt đúng không?”

Đinh Hạo đang há mồm cắn bánh bích quy cục cưng đưa tới, nghe anh nói vậy còn già mồm át lẽ phải: “Bé con thân với tôi lắm nè! Một ngụm một cái hôn, ha ha!”

Đinh Húc quen nói sự thật, lúc này không khách khí chỉ ra: “Cậu đừng cướp đứa nhỏ nhà người ta, Bạch Bân chiều cậu đến hư rồi.” Đinh Hạo từ nhỏ đã vô pháp vô thiên, chủ yếu là do chính sách dung túng của Bạch Bân, ý nghĩ Đinh Húc dần dần lệch khỏi quỹ đạo bình thường, anh không hề nghĩ đến Đinh Hạo tốt bụng giúp người khác mang đứa nhỏ.

Đinh Hạo tiếp xúc lâu với anh, lập tức hiểu được, tức đến thiếu chút nữa nghẹn một họng bánh bích quy: “Này! Đinh Húc, sao anh không thể nghĩ tốt về tôi một chút vậy!”

Đinh Húc cẩn thận đánh giá Đinh Hạo: “Tôi thật sự không cảm thấy cậu có điểm gì tốt!”

Đinh Hạo bị câu nói mang ngữ khí trần thuật này đả kích đến héo hon, cục cưng nhỏ đồng tình lại đưa qua thêm một miếng bánh quy, cộng thêm một cái hôn môi: “Cha, ăn.”

Đinh Hạo bắt đền Đinh Húc, bảo anh phải mời cậu ăn cơm, Đinh Húc bị náo loạn đành bó tay, chỉ có thể gọi điện cho Tiếu Lương Văn bảo hắn gọi thêm đồ cho người khác, nghĩ nghĩ lại bỏ thêm câu: “Chọn món mà trẻ con ăn được ấy… Đại khái, khoảng hơn một tuổi đi?” Nhìn Đinh Hạo ở bên kia gật đầu, lại xác định với Tiếu Lương Văn thêm lần nữa.

Di động của Đinh Húc chất lượng không tốt lắm, Tiếu Lương Văn nói ra địa chỉ Đinh Hạo nghe rõ mồn một, không đợi Đinh Húc cúp điện thoại đã ôm cục cưng tươi cười rạng rỡ: “Cục cưng, trưa nay chúng ta đi ăn đại tiệc nhé! Không cần chi tiền, nhớ phải ăn nhiều một chút…”

Đinh Húc ở bên cạnh không đành lòng nghe nốt, thật sự không muốn thấy một đứa nhỏ ngoan như vậy bị Đinh Hạo hướng về con đường tà đạo: “Đinh Hạo, cậu phải giáo dục thật tốt từ trước, đừng cái gì cũng nói với trẻ con.”

Lúc ăn cơm trưa vẫn là đi nhờ xe Đinh Húc, một chiếc Phú Khang nội địa. Đinh Hạo thấy cả chiếc xe này cũng không đáng giá bằng một cái bánh xe của Lý Thịnh Đông, ngay cả cửa kính xe cũng là loại tự quay tay, cậu ngẫm nghĩ vài vụ làm ăn của Đinh Húc và Tiếu Lương Văn mấy năm gần đây, không đến nỗi bi thảm như vậy mà: “Đinh Húc, lúc trước tôi có nghe nói Tiếu Lương Văn đang nhập khẩu quặng đồng tinh luyện đúng không?”

Đinh Húc ngồi phía trước lái xe, đã đổi sang một thân thường phục nhưng vẫn đặc biệt quy củ: “Ừ.”

Đinh Hạo không hiểu, loại làm ăn này rất lớn, ít nhất cũng nộp thuế tám con số, không thể kém hơn Lý Thịnh Đông được: “Thế sao anh không đổi xe khác tốt hơn? Tôi thấy anh đến gần đèn đỏ mới phanh lại được, xe này là đời đầu đúng không?”

Đinh Húc trầm mặc, Tiếu Lương Văn không chỉ một lần bảo anh đổi, thậm chí còn có lần thừa dịp anh không chú ý tha chiếc Phú Khang này đi, sau đó một tuần liền anh không thèm để ý đến hắn, mới thiên tân vạn khổ đi tìm về. Anh khác với Đinh Hạo, trong lòng luôn có chút kiên trì đến nực cười, anh có thể vô điều kiện giúp đỡ Tiếu Lương Văn, nhưng không có nghĩa anh có thể nhận lấy Tiếu Lương Văn làm tất cả mọi chuyện vì muốn tốt cho anh được.

“Xe này là tôi tự mình mua, rất có ý nghĩa kỷ niệm.”

Loại này nghe rất giống lấy cớ cho có lệ, Đinh Hạo đương nhiên nghe hiểu, nhìn Đinh Húc bên kia áp suất thấp lan tỏa cũng không dám hỏi nhiều nữa.

Nơi Tiếu Lương Văn đặt chỗ không tệ, xem ra là thường xuyên ăn cơm ở đây, Đinh Húc vừa đến còn có người dẫn bọn cậu tới phòng tầng một.

Tiếu Lương Văn đang ngồi chờ bọn cậu, thấy Đinh Húc bước vào liền đứng lên, giống hệt trước kia, từ khi thấy Đinh Húc liền không hề dời mắt: “Đến đây, tôi bảo bọn họ mang cơm lên nhé?” Nhìn Đinh Húc gật đầu, mới dặn dò phục vụ gì đó.

Đinh Hạo thấy cục cưng vùi đầu vào lòng cậu không chịu đi ra, biết đây là đứa nhỏ sợ người lạ, giơ bé con lên cao thật cao dỗ bé cười.

Đinh Húc lập tức nhíu mày, anh có chứng sợ độ cao, theo bản năng cảm thấy bé con cũng không thoải mái: “Đinh Hạo, cậu cẩn thận một chút, đừng dọa bé con.”

Cục cưng đã quen chơi với Đinh Hạo như vậy, vô cùng thả lòng, ôm cổ Đinh Hạo dò xét nhìn xung quanh. Bài trí chung quanh khá mới mẻ, bé con đánh giá nửa ngày, xem đủ, lại nhìn người. Xung quanh bàn chỉ có ba người lớn, bé ôm Đinh Hạo, vừa ngẩng đầu lên liền thấy Tiếu Lương Văn.

Cục cưng mắt mở lớn, ngân ngấn nước: “Cha… Ô…”

Đinh Hạo hoảng sợ: “Sao vậy? Cục cưng không khóc, đó là chú, đừng sợ.”

Cục cưng được Đinh Hạo cổ vũ, lại lén nhìn qua Tiếu Lương Văn, bên kia phối hợp làm ra biểu tình mỉm cười, hàm răng trắng tinh nổi bật trên gương mặt đen thui. Cục cưng lập tức sợ tới mức nhào vào lòng Đinh Hạo, thân mình bé nhỏ run rẩy nức nở: “Cha… Sợ lắm…”

Đinh Hạo dở khóc dở cười, nói xin lỗi Tiếu Lương Văn: “Ngượng ngùng, bé con thật ra hơi sợ tối… Khụ, tôi không ngờ bé còn sợ người đen.”

Nụ cười gượng gạo miễn cưỡng trên mặt Tiếu Lương Văn không còn duy trì nổi nữa.

Đinh Húc bảo Tiếu Lương Văn đổi sang chỗ khác: “Cậu ngồi gần cửa sổ bên kia đi, đừng để bé con thấy.”

Tiếu Lương Văn không tình nguyện, cả ngày nay khó khăn lắm mới gặp được Đinh Húc, buổi tối trở về còn không biết Đinh Húc sẽ cho hắn ngủ giường hay sô pha đâu. Nhưng cũng không dám không nghe Đinh Húc, chậm rì rì đổi vị trí, thử hỏi Đinh Húc: “Nếu không, anh cũng ra ngồi chỗ này đi?”

Đinh Hạo giúp Tiếu Lương Văn hòa giải: “Đinh Húc anh tới gần một chút đi! Này, ngồi cạnh tôi, bé con nhà tôi không sợ anh. Anh giúp tôi che chắn Tiếu Lương Văn, bé không nhìn thấy sẽ không khóc!”

Đinh Hạo nói thật đúng, Đinh Húc che khuất Tiếu Lương Văn, không nhìn thấy thật sự ngừng khóc. Nhưng cục cưng không nhìn thấy Tiếu Lương Văn còn cố ý ló đầu ra tìm kiếm, vừa thấy liền khóc: “Cha! Còn ở đây… này…”

Đinh Hạo bó tay, cũng không thể bảo Tiếu Lương Văn người ta ra ngoài được? Người ta giữa trưa gặp nhau được một lúc đã không dễ dàng, cậu coi như mình là bóng đèn không sao, chứ đuổi chính chủ đi thì hoàn toàn không thích hợp. Cậu gắp một chiếc bánh bao cho cục cưng: “Cục cưng, chúng ta ăn nhanh lên, ăn xong rồi sẽ không thấy hắn nữa.”

Cục cưng khóc thút tha thút thít nhìn Đinh Hạo, lại thăm dò liếc Tiếu Lương Văn phía sau Đinh Húc, ngân ngấn nước mắt ăn bánh bao: “Ăn xong, đi.”

Đinh Hạo nhanh chóng đáp ứng bé: “Được được, ăn xong rồi chúng ta đi, không bao giờ đến đây nữa, nhé.”

Đinh Húc cho tới bây giờ chưa từng thấy cặp cha con nào da mặt dày đến tự nhiên như vậy.

Trước khi rời đi, cục cưng có lẽ đã hơi thích ứng với gương mặt đen của Tiếu Lương Văn, thật cẩn thận cho hắn một nụ hôn gió tạm biệt. Với Đinh Húc thì tốt hơn rất nhiều, trước mặt Tiếu Lương Văn, chụt một ngụm hôn lên: “Hẹn gặp lại.”

Tiếu Lương Văn nhìn dấu nước miếng trên mặt Đinh Húc, nhíu mày: “Đinh Hạo, cậu còn có việc bận rộn đúng không? Tôi đưa cậu về!”

Đinh Hạo nào dám cho hắn đưa về, cái nhíu mày kia lại dọa cục cưng sắp khóc ra rồi, dỗ dành bé con, nói cảm ơn Tiếu Lương Văn: “Không cần không cần, chúng tôi tự đi được, cậu, cậu vẫn nên đưa Đinh Húc về đi.”

Đinh Hạo ôm bé con đi bộ một vòng, sợ Tiếu Lương Văn lưu lại bóng ma tâm lý cho bé con. Cùng cục cưng đi cho bồ câu ăn, lại chơi cầu trượt, bên ngoài có hơi lạnh, Đinh Hạo không dám chơi lâu quá, thấy cục cưng đã khôi phục liền mang bé về nhà.

Vừa mới bước qua cửa liền đụng phải Bạch Bân. Vị kia có lẽ lo lắng, trước giờ tan tầm đã về, thấy Đinh Hạo chỉ mặc một lớp áo mỏng, lấy áo khoác bao lấy cục cưng ôm về, lập tức nhíu mày.

Đinh Hạo sợ anh nói chuyện đánh thức cục cưng, thì thầm giải thích: “Trong xe taxi rất ấm áp, không lưu ý liền ngủ say. Anh nhỏ giọng một chút, bé con chơi đến quá trưa vẫn chưa nghỉ ngơi đâu…”

Bạch Bân vẫn nhíu chặt mày, cởi áo khoác của mình phủ lên người Đinh Hạo, đi trước mở cửa: “Lần sau chú ý một chút.”

Cục cưng mệt mỏi, lại bị mất giấc ngủ trưa theo lệ thường, đến tận giờ ăn cơm chiều vẫn không dậy nổi. Đinh Hạo cũng không ép buộc bé, phần cơm đặt trong nồi, chờ cục cưng tỉnh thì hâm nóng lại cho bé ăn.

Bạch Bân gọi Đinh Hạo tới phòng sách, đóng cửa thương lượng với cậu phần phương án hợp tác trước kia: “Bên trường học đã quyết định rồi, cuối tháng này người tới, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì là giáo sư sở nghiên cứu của đại học Z. Anh nghĩ đến lúc đó đưa em cùng tới, em xem thử hạng mục kia, nếu thấy được thì nhanh chóng ký hợp đồng.”

Đinh Hạo xem xét kỹ phương án hợp tác với trường đại học kia, hơn mười trang giấy tất cả đều là vất vả Bạch Bân trả giá vì cậu, nghe Bạch Bân nói vậy, liền trực tiếp gật đầu đáp ứng: “Được, đến lúc đó thì gọi em.”

Bạch Bân vài ngày rồi không thấy cậu nghe lời như vậy, ôm cậu đặt lên đùi mình, lại hỏi một lần: “Thật sự? Sẽ không nửa đường đổi ý chạy mất chứ?”

Đinh Hạo buông văn kiện trong tay xuống, ôm cổ Bạch Bân hôn anh một ngụm: “Đều nghe lời anh.”

Bạch Bân nhíu mày: “Anh thử xem.”

Ngón tay lần theo nếp áo mò vào, người nọ quả nhiên không né tránh, còn kề sát vào làm động tác của anh càng thêm thuận tiện, Bạch Bân vô cùng vừa lòng. Ôm lấy, cúi đầu chiếm đoạt đôi môi Đinh Hạo, chuẩn bị tiến thêm một bước thân thiết một phen.

Đinh Hạo đẩy trán anh ra: “Bạch Bân, anh nghe thấy gì không? Có phải cục cưng dậy rồi không?” Hai ngày nay cậu bị tra tấn cũng không nhẹ, nhất là mỗi khi làm chuyện này, luôn có cảm giác cục cưng sẽ thức giấc, đã sắp thành thói quen.

Bạch Bân kề sát trán cậu, cọ cọ mũi, không ngừng hôn nhẹ: “Không.”

Đinh Hạo luôn cảm giác có thể nghe được tiếng cục cưng, liền từ trong lòng Bạch Bân đứng lên sửa sang lại quần áo: “Em đi nhìn xem, nếu bé con không dậy thì sẽ về ngay.”

Bạch Bân không còn cách nào khác, chỉ có thể đi cùng cậu qua đó. Cục cưng lần này thật ngoan, vẫn đang ngủ, nhưng Đinh Hạo vừa tới gần liền tỉnh, dụi dụi mắt ngọt ngào gọi cha.

Bé con vừa tỉnh giấc, liền tuyên bố chuyện tốt của Bạch Bân bị phá sản, hôm nay lại không hành động được.

Ăn cơm cùng bé con, Đinh Hạo nhìn bé vẫn rầu rĩ không vui, cảm thấy là ban ngày bị Tiếu Lương Văn dọa sợ, cẩn thận dỗ dành: “Cục cưng, không cần sợ, nhé.”

Đinh Hạo bày đầy sô pha toàn những món đồ chơi cục cưng thích nhất, hy vọng có thể làm bé vui vẻ trở lại. Nhưng vui sướng không xuất hiện, ngược lại lại khiến cục cưng nhớ nhà. Cục cưng cầm lấy rubik của mình, ôm khẩu súng bé nhỏ, nước mắt lưng tròng nhìn Đinh Hạo: “Ba…”

Đinh Hạo không hiểu, ngồi xuống bên cạnh: “Ba ở đây nè.”

Cục cưng ôm súng lục không buông tay, Đinh Hạo lúc này mới hiểu được, bé con đang muốn tìm Bạch Kiệt.

Đang giữa buổi tối, cậu biết làm thế nào biến Bạch Kiệt ra đây bây giờ, thật sự không còn cách nào khác, Đinh Hạo kiên trì ôm cục cưng đi tìm Bạch Bân: “Cục cưng, xem, ba ở đây nè.”

Cục cưng nhìn thoáng qua, lập tức nằm úp sấp lui vào lòng Đinh Hạo: “Không phải, đây…”

Đinh Hạo dỗ bé: “Bề ngoài không khác nhau lắm, thật sự, cục cưng con nhìn một cái xem!”

Bạch Bân ngẩng đầu nhìn cục cưng.

Cục cưng nhìn gương mặt lạnh lùng kia, sợ tới mức muốn khóc: “Ba… Không cười…”

Đinh Hạo nóng nảy: “Bạch Bân! Anh mau cười một cái cho bé xem đi!”

Bạch Bân nhíu chặt mày: “Cười không nổi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui