Niềm Hạnh Phúc

Lưu Ly không mặn không nhạt với thái độ vừa rồi của Lam Triệt liền bật dậy bước vào phòng, đứng dựa vào thành cửa nhìn cô bạn thân đang ngồi trên sofa

– Đây là năm phút của cậu sao?

Hàn Ngân Hy liếc mắt một cái rồi nói khẽ:“ Vào rồi thì đến đây ngồi đi“... Lại dở chứng trẻ con, mà bất quá cô thích cứ như cảm giác được quay về những năm tháng khi xưa khi hai người cùng nhau vật vã từng ngày qua ngày, lúc vui thì ngồi tụm lại nhau lúc giận thì mỗi đứa một góc... Không đợi Hàn Ngân Hy hồi tưởng lâu, Lưu Ly liền tặng thẳng một gáo nước lạnh

– Xem ra tên này còn hơi non kém, cậu vẫn còn ngồi dậy được kìa

– Cậu!!!

Lưu Ly trề môi nhắc lại chuyện xuân sắc khiến ai đó vừa giận vừa thẹn, cô liền bình thản bước đến sofa. Khi Lưu Ly đi đến trong khoảng hẹp nhỏ nhoi giao giữa cô ấy cùng cánh cửa, cô nhìn thấy gương mặt u ám của Bạch Dật Trạch mà không khỏi đỏ mặt, liếc nhìn Lưu Ly quả nhiên con người này dù đã sống hai đời mà vẫn chưa bỏ được thói chế nhiễu là phải có nhân chứng sống

– Lúc nãy cậu định nói là chuyện gì?

– Thì là về Độc Cô Nhi chứ ai, chẳng lẽ cậu nghĩ Mai Ngữ Linh?

– Cả hai tớ đều muốn biết

– Nhi Nhi của cậu gặp chuyện rồi còn Mai bạch liên kia vẫn ổn

Hàn Ngân Hy khó hiểu tại sao lại ngược dự đoán: “Nhi Nhi bị gì? “

Thấy anh mắt đáng giá để bố thí chút thương hại của Hàn Ngân Hy nên Lưu Ly rộng lượng kể lại

Cụ thể là tối hôm qua sau khi hai người có đủ dọa nạt, đủ khinh bỉ, đủ tàn nhẫn... Làm Phùng Minh Ý ngồi run rẩy dưới sàn lạnh lẽo thì coi như đại công cáo thành bỏ đi ăn nhậu. Báo hại cô đi tìm khắp nơi được ghi hình không ít và kết quả là bản thân bị sắc lang làm thịt không chừa khúc xương trong lúc các chiến hữu thì đang ăn mừng trong Bar nổi tiếng của thành phố. Nghe đến đây cảm xúc của cô lạnh đi không ít nhưng vẫn trấn tĩnh để nghe


Quay về buổi tối hôm qua.

Trong quán bar lộng lẫy, người người quay cuồng, từng ánh đèn với muôn màu đang ngấp nháy ẩn hiện khắp nơi, tiếng nhạc hòa với vô vàng âm thanh cười bói của từng người đầy cuồng nhiệt, xa xa trong góc tối hai cô gái hai khuôn mặt đầy sắc sảo, quyến rũ, ma mị không kém phần lạnh lùng như sự óng ánh đầy tinh tế của màu rượu mà họ đang cầm trên tay, màu đỏ của niềm kiêu hãnh ấy đang tan dần trên đôi môi gợi cảm kia...

– Nè cậu có chắc để cô ta ở lại sẽ ổn không

– Cô ta sẽ không ngốc đến nỗi bị phát hiện mà vẫn đâm đầu vào làm tiếp đâu, cậu yên tâm đi

– Cậu nói đúng chắc tớ lo xa quá... Vậy chúng ta quẩy đi

– Cậu cứ nhảy đi, mình ngồi đây xem là được rồi

Nghe thế Độc Cô Nhi phồng hai má nổi giận hòa vào đám đông, cả thân hình với đường cong quyến rũ đong đưa theo từng nhịp nhạc. Lưu Ly vừa thưởng thức rượu vừa đưa mắt nhìn nơi nhộn nhịp kia. Thì bỗng một thân hình cao lớn bước đến trên tay cầm ly rượu lắc khẽ, bạc môi nở một nụ cười bí hiểm trên khuôn mặt tuấn lãnh, hoàn mỹ như tạc– Sao ngươi còn ở đây?

Hắn thoáng ngạc nhiên với câu hỏi của cô nhưng nhanh chống bình phục lại vẻ lạnh nhạt, ngồi xuống cạnh Lưu Ly, hai chân bắt chéo tay để gác lên cạnh ghế, đưa đôi mắt hồ ly sắc bén nhìn cô

– Vì ở nơi đó không có muốn đồ chơi cả gan dám xé rách sự nghiêm trang của tôi, cô cũng hiểu mà Lưu tiểu thư?

– Haha Uông tổng thật biết đùa, chỉ cần anh vung tay thì còn hàng ngàn nữ nhân sẵn sàng SM với anh. Cần gì phải quyến luyến một người chỉ ngang qua

Nụ cười của Uông Hàn càng đậm, đưa tay vuốt tinh tế càm của Lưu Ly, buông giọng ái muội: “Vậy sao? Thế cô có muốn diễn lại cảnh tối đó với tôi không?”

Lưu Ly cả người tỏa ra hàn khí đông lạnh mọi ái muội ấm áp kia:“Lúc đó cả hai đều say”

– Oh! Nhưng lúc đó tôi lại rất tỉnh, có cần tôi kể lại những hành động dã man của tiểu thư đã làm ví như xé áo, đánh người,...

– Anh im miệng lại!!! Nếu lúc đó anh đã tỉnh vậy tại sao không chống trả? Chẳng phải điều đó minh chứng cho việc anh ra động hiến thân sao?

– Tôi cũng muốn lắm nhưng lúc đó cô dùng thắt lưng trói chặt hai tay tôi, cả người cô như hổ báo làm sao mà chống mà trả

– Hừ!!! Anh rõ ràng của thể phản khán

Đừng tưởng chiêu này dụ được cô, dù cho cô đã trải qua đặc huấn khắc khe nhưng hắn thì phải dùng đến lò luyện ngục, là ác ma, ác ma đó! Tuy cả đêm cô chủ động, tay hắn bị trói nhưng kết quả là cô ba ngày nằm la liệt trên giường lúc cả người cô tràn ngập căm ghét, tức tưởi ai mà quan tâm hắn bị cái gì. Thấy biểu cảm hồi tưởng của Lưu Ly, Uông Hàn cười giang

– Thế tiểu thư có biết lúc sáng khi tỉnh dậy hai má tôi bị cô đánh sưng tấy, hai tay bị trói đến rỉ máu, tôi phải tạm nghỉ một ngày, cô biết tổn thất bao nhiêu không?

– Thế anh của biết đối với một đặc công việc xém nứt xương sườn, phải nghỉ điều dưỡng gây tổn hại bao nhiêu không?

– Thế...

Uông Hàn chưa kịp buông lời thì đằng xa Độc Cô Nhi qua về:“Lưu Ly đến đây, uống với mình”


– Ok

Thấy cứu tinh Lưu Ly nhanh chống đồng ý, đưa mắt đắc ý nhìn Uông Hàn, hắn liếc mắt nhìn kẽ phá đám khiến ai đó phải lạnh người, đành buông tay con mồi...

– Cậu đang nói chuyện với ai à

– Chỉ là đối tác 'làm ăn' cậu không cần phải quan tâm đâu

– Vậy thì thôi qua đây uống tiếp

Hai người tiếp tục đối tửu đến khi... Rất lâu sau đó... Độc Cô Nhi cả mặt đỏ ửng sắp gục, Lưu Ly thấy thế vội nói

– Cậu say rồi hay là chúng ta về

– Ư... Tớ chưa say, nè phục vụ cho tôi thêm rượu tôi phải thắng kẻ này, Độc Cô Nhi chỉ tay về phía Lưu Ly đôi mắt mang ý thách đấu, chàng Bartender liếc mắt nhìn Lưu Ly thì cô gật đầu ý bảo theo những gì cô ấy nói... Thấy rượu ra Độc Cô Nhi bắt đầu tiếp tục uống

– Này anh chàng lịch lãm, tôi mời anh một ly vì nãy giờ phục vụ cho tôi

– Xin lỗi quý khách tôi không uống

– Xì, anh chê à vậy thì cả chai nhé! Đừng lo thôi trả hết chầu này

– Ý tôi không phải thế

– Đẹp trai thế chẳng lẽ bị thụ không thể uống với con gái sợ anh nhà mắng sao? Yên tâm tôi rất ủng hộ tình cảm như thế

Anh chàng phục đỏ mặt kho nghe thế, Lưu Ly lắc đầu bó tay:“ Anh đừng để ý lời nói của những kẻ say này”

– Tôi không say...


– Hay quá hen! Tiểu thư đài cát đi bar đến gần sáng, uống đến không biết trời đất là gì, cả người toàn mùi rượu, còn không mau bỏ xuống và tỉnh ngay lập tức

Cả hai người đồng thời quay lại nhìn thấy vẻ mặt đen như đáy nồi của Độc Cô Hạo Kỳ phía sao hắn chắc là Dịch Dương Du Tường vẻ mặt lo lắng nhìn Độc Cô Nhi

Độc Cô Nhi mơ màng đưa tay chào anh hai yêu quý của mình cùng tên bạn thân, cười ngốc nghếch:“ Chào! Hai người có muốn uống không? “

Nghe thế biểu cảm của Độc Cô Hạo Kỳ càng lạnh thêm vài phần, Lưu Lý thấy hắn như thể quăng được món nợ:“May quá Độc Cô thiếu, phiền anh mang cậu ấy về”

Không trả lời, Độc Cô Hạo Kỳ im lặng đi đến bên cạnh Độc Cô Nhi định bế cô lên thì... Ọe.. Ọc ọc, âm thanh có vẻ không trong sạch cho lắm vang lên khiến hắn đen mặt nhìn cô em gái thân yêu, Dịch Dương Du Tường thấy thế vội bế cô lên, dỗ dành và dịu dàng nói:“Em uống say quá rồi đó, anh mang em về rồi rất hảo tính em sao, Hạo Kỳ đi thôi “

– Cảm ơn cô đã chăm sóc cho nó

– Không có gì

Cô nhìn ba người đi xa thì quay lại định tính tiền...

Cạch!

– Thanh toán cho tôi phần của cô ấy

Hắn còn chưa về sao? Từ nãy đến giờ hắn thấy hết rồi sao? Xem ra đạo hạnh của cô còn phải rèn thêm... Lưu Ly khóc thét trong lòng nhìn Uông Hàn cười 'từ ái' nhìn mình...

=====


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận