Niệm Mộ

Cùng Sở Mộ “ngẫu ngộ” thành công, niềm vui này kéo dài đến mãi hôm sau.Ngày hôm trước, Chu Niệm đã quên mua cho Hoàng Thao và Tào Vũ Kiệt bữa sáng, trở về liền bị phê bình một phen, bất quá, hắn cũng không để ý, cả ngày, khóe miệng luôn nhếch lên, ánh mắt ẩn tình đưa tình, mê chết một đám người, Hoàng Thao nói hắn không được rồi, nếu sau này cứ tiếp tục đi bên cạnh Chu Niệm, phỏng chừng sẽ đối cái đẹp sinh ra mẫn cảm, yêu cầu đối với con gái cũng cao, về sau càng không thể tìm được bạn gái. Chu Niệm không chút để ý đến Hoàng Thao, vẫn như cũ say mê hồi tưởng hắn cùng Sở Mộ khi sáng sóng vai đi bên nhau.Mỗi ngày đi học đều có giao bài tập về, nhưng đến cuối tuần, Hoàng Thao cùng Chu Niệm mới làm, ở thư viện, Chu Niệm cúi đầu làm bài, Hoàng Thao ngồi kế bên, đột nhiên huých cánh tay hắn, Chu Niệm ngẩng đầu lên, hừ nói “Chuyện gì?”

Hoàng Thao dùng ánh mắt ý nói cách đó không xa, ở phía đối diện, có nữ sinh đang cầm máy ảnh, tuy rằng che dấu rất tốt, nhưng vẫn có thể nhìn ra được, nữ sinh ấy đang chụp Chu Niệm, nếu là trước kia, Chu Niệm sẽ yêu cầu đối phương đem ảnh vừa chụp xóa đi, nhưng hôm nay hắn tâm tình rất tốt, chỉ nhíu nhíu mày một chút, không có hành động gì tiếp theo.

“Con gái thật phiền phức!” – Chu Niệm thở dài, mắng một câu, tiếp tục cúi đầu làm bài.

Hoàng Thao thở dài, điển trai thật sự là một việc tốt, bất quá, đôi khi cũng là một sự phiền toái, giống như hắn vậy, chỉ cần diện mạo đoan chính là được, yêu cầu cao cũng là khuyết điểm.

Nhưng khi hắn quay đầu nhìn gương mặt Chu Niệm, trong lòng liền tràn đầy mâu thuẫn.

A, diện mạo Chu Niệm cũng dễ khiến cho đàn ông bị tâm động a!

Chu Niệm lớn lên rất giống mẹ hắn, chính là, hình dáng càng thêm sắc sảo, ánh mắt càng thêm thâm thúy, đôi môi gợi cảm thêm một ít. Dáng người thon dài lại cao ngất, khí chất cao quý, thanh tú đến mức tinh xảo, là sự kết hợp của vẻ đẹp thuần túy phương Đông cùng chiếc mũi cao thâm thúy của người Châu Âu. Hơn nữa, hắn bình thường ăn nói cẩn trọng, lãnh đạm mà cao ngạo, luôn mặc quần áo hàng hiệu, không thể không mê người.

Hoàng Thao lại thở dài, bắt đầu chấm chấm bút vào giấy nháp, tiếng chấm bút vang lên lả tả, lập tức khiến cho Chu Niệm bất mãn : “Cậu đừng thở dài nữa có được không, đừng tỏ vẻ ngây thơ chấm chấm bút vào giấy chứ.”

Ngày hôm sau đi học, Chu Niệm đặc biệt đến sớm chiếm chỗ ngồi, bất quá, các nữ sinh hiếu học so với hắn còn sớm hơn, kết quả hắn cũng chỉ chiếm được vị trí ở giữa, lúc bọn Hoàng Thao ngồi ở phía trước đưa cho hắn bữa sáng, hắn mới phát hiện bảng vẫn chưa được lau, nghĩ đến Sở Mộ luôn dùng bảng đen, hắn liền đứng đậy đi đến bục giảng lấy khăn lau bảng.

Đối với hành vi khác thường sáng hôm nay của một Chu Niệm luôn xem giấc ngủ như mạng sống, Tào Vũ Kiệt nói hắn sinh bệnh, Hoàng Thao nói hắn chính là tương tư đến phát cuồng, đến đây là để nhìn thấy thầy, tuy rằng mọi người không để ý đến lời nói của Hoàng Thao, nhưng, Chu Niệm thừa nhận, lời hắn nói hoàn toàn chính xác.

Chu Niệm lại thở dài, mắt hắn sáng như ngọn đuốc nhìn Sở Mộ, mà Sở Mộ chỉ chuyên tâm giảng bài, căn bản không có chú ý đến ánh mắt của hắn. Chu Niệm nghĩ, phỏng chừng Sở Mộ hoàn toàn không nhớ diện mạo của hắn rồi, nên hôm nay nhìn thấy hắn cũng không nhận ra.

Tiết thứ nhất tan, Chu Niệm cố ý đi lên hỏi vài vấn đề, thắc mắc của nữ sinh phía trước vẫn chứ giải đáp xong, hắn nhìn gương mặt Sở Mộ ngây ngốc một lát, phát hiện bảng đen vẫn chưa lau, liền đi lên lau giúp. Nữ sinh đi xuống, Sở Mộ quay đầu lại nhìn đến Chu Niệm đang giúp anh lau bảng, anh gật đầu nói cám ơn, lại nhìn Chu Niệm vài lần, chớp chớp mắt, muốn nói gì lại thôi, Chu Niệm đoán hẳn là anh muốn nói ” Có phải chúng ta đã từng gặp nhau rồi đúng không?”, bất quá, Chu Niệm là học sinh của anh, hỏi như vậy sẽ rất kỳ quái, nên không đem nó nói thành lời.

Chu Niệm luôn rất tự tin với ngoại hinh của mình, mà đây là lần đầu tiên, hắn cảm thấy có chút ủ rũ.

Chu Niệm ngầm lắc lắc đầu, đem quyển vở đến trước mặt Sở Mộ, bắt đầu hỏi vài vấn đề, Sở Mộ thực cẩn thận giảng cho hắn, Chu Niệm một chút cũng không có nghe vào, nhưng vẫn luôn miệng trả lời “Ân” “Như vậy a” “Hiểu được”, nhìn thấy ngón tay Sở Mộ dính bụi phấn, trong lòng hắn cảm thấy thương tiếc, liền lấy khăn tay đưa cho Sở Mộ, Sở Mộ sửng sốt một chút nhưng không có nhận lấy, Chu Niệm liền lau ngón tay cho Sở Mộ, nhắc nhở :”Thầy, bụi phấn trên tay thầy rất là nhiều.”

Giọng nói của Chu Niệm trầm thấp mà tao nhã, đôi mắt đen thâm thúy ẩn tình lẳng lặng nhìn anh, bất luận là ai nhìn thấy cũng nhịn không được mà mặt đỏ tim đập nhanh, mặc dù Sở Mộ không thể phân biệt diện mạo người khác, nhưng là, đối với những người xinh đẹp, anh vẫn có thể bị cái đẹp đó làm hấp dẫn, vì thế, mặt cũng đỏ lên, cầm lấy khăn tay Chu Niệm đưa, nói “Cám ơn”

“Không cần khách sáo” – Chu Niệm cười với anh, rồi cầm vở đi xuống.

Bởi vì sau khi học xong môn tóan sẽ đến giờ tự học nên Chu Niệm rất nhanh bị Hoàng Thao túm đi, lúc quay đầu lại xem Sở Mộ, nhìn thấy Sở Mộ đang cúi đầu ôn nhu sắp xếp lại tài liệu.

Những ngày tương tư luôn trôi qua rất chậm, rốt cuộc cũng đến thứ năm cuối tuần. Chu Niệm dậy thật sớm, đi đến tiệm sữa đậu nành Vĩnh Bảo ăn điểm tâm, bất quá hắn vừa đến, nữ phục vụ trong tiệm vẫn còn nhớ rõ hắn, hắn vừa đề cập đến thầy Sở, đối phương đã nói Thầy Sở chỉ đến đây vào cuối tuần.

Chu Niệm thất vọng cực điểm.

Thứ năm sau khi đi học xong, Chu Niệm lại đi lau bảng, hắn được bầu là lớp phó, loại công việc này cán bộ lớp dĩ nhiên nên làm, chính là, phòng học thường có rất nhiều lớp học, nhưng không có thu xếp thỏa đáng, nên hiện giờ, công việc lau bảng này được giao hết cho hắn.

Giúp giáo viên lau bảng, người bình thường sẽ nói, hắn muốn lấy lòng giáo viên, nói hắn là kẻ dối trá lọc lừa, bình thường sẽ bị người khác cười nhạo, bất quá, Chu Niệm vừa đứng lên bục giảng, một đám nữ sinh liền bắt đầu cảm thán, nói hắn thật phong độ, đây chính là nhìn theo tướng mạo mà phân biệt đối xử mà.

Xem ra đãi ngộ cho mỹ nhân luôn tốt hơn người bình thường rất nhiều

Lần này sau khi học xong, Chu Niệm không có cùng bọn Hoàng Thao rời đi, mà ở lại, hắn muốn hỏi anh vài vấn đề.

Có lẽ, Hoàng Thao đúng thật đã nhìn ra tâm tư của hắn, nhưng chỉ cười thật giảo hoạt, sau đó lôi Tào Vũ Kiệt đi, mà lão đại của bọn họ, Lâm Dật, trong mắt luôn chỉ có bạn gái của hắn, những việc bên ngoài hắn đã sớm không có để ý..

Chu Niệm chờ những ngừoi khác thắc mắc xong, mới cầm sách lên hỏi một vấn đề đơn giản, nhân đó, hắn liền ở lại chờ Sở Mộ cùng nhau đi ra.

Ngón tay dính bụi phấn của Sở Mộ lại quên chưa lau, lần này, Chu Niệm đưa cho anh một một bịch khăn giấy, Sở Mộ sửng sốt một chút, lại nhìn chằm chằm Chu Niệm, Mới nhận lấy lau ngón tay, Chu Niệm nhìn ngón tay anh thon dài, nhưng có chút khô, làm cho hắn sợ sau này khi trời lạnh hơn có thể sẽ bị nứt da. Kỳ thật trong túi của hắn có tuýp kem dưỡng da, nhưng mà, nếu lấy ra đưa cho Sở Mộ, chắc chắn anh sẽ không chịu nhận.

Thu dọn đồ vật đầy đủ, Sở Mộ ngẩng đầu lên, phát hiện Chu Niệm hỏi xong thắc mắc nhưng vẫn đứng yên ở đó không đi, anh có chút nghi hoặc “Còn vấn đề gì sao?”

Chu niệm cười đáp : “Không có, em chờ giúp thầy giao bài tập.”

“A?” – Sở Mộ dĩ nhiên không nghĩ tới đối phương có ý này, hắn nhìn thoáng qua túi hồ sơ lớn có hơn một trăm bài tập kia, nở nụ cười ” Kỳ thật, tôi đã đề xong rồi.”

Bài tập dành cho hơn một trăm người là rất nhiều, Sở Mộ phải đựng đến hai cái túi hồ sơ to, hơn nữa túi xách của anh cho dù lớn, nhưng mỗi lần muốn lấy cái điện thoại cũng rất khó khăn.

Sở Mộ không hề nghĩ tới sẽ có sinh viên cẩn thận như vậy, anh rất cảm động, nhìn Chu Niệm ôm lấy hai cái túi hồ sơ to kia, liền cười nói “Ngày mai là thi trung kỳ, cậu có thể từ tôi nhìn thử đề thi.”

Chu Niệm thấy Sở Mộ cười thật đáng yêu, biết anh đang nói đùa, cũng cười nói “Em cũng không muốn từ thầy có thể thấy được đề thi, chính là hy vọng, khi thầy chấm điểm có thể thủ hạ lưu tình, nếu em được năm mươi chín, xin thầy ngàn vạn lần ghi nó thành sáu mươi điểm.”

“Cậu học tập không tồi, còn thường hỏi thêm vấn đề, chẳng lẽ môn toán kém như vậy sao?” – Sở Mộ mở to hai mắt nhìn, biểu hiện phi thường đáng yêu, Chu Niệm nhìn thấy liền muốn đem anh ôm vào trong lòng, bất quá, vẫn là nên kiềm chế, nói “Thầy nhớ em sao? Thầy nhớ em thường xuyên hỏi thầy vấn đề sao?

Sở Mộ cười nói “Cậu là học sinh của tôi, sao tôi có thể không nhớ được.”

“Thầy, em tên Chu Niệm, là người thầy gặp ở tiệm sữa đậu nành Vĩnh Bảo đó.”

Sở Mộ nghiêm mặt một chút “Là Chu Niệm a! Tôi nhớ cậu rồi!”

Thầy nhớ thế nào? Chu Niệm chỉ có thể cười khổ.

Ra khỏi khu lầu dạy học, Sở Mộ tiếp nhận túi hồ sơ từ tay Chu Niệm – “Được rồi, đi ăn cơm đi! Bằng không căn-tin sẽ không còn đồ ăn đâu. Tôi tự mình đi về được rồi!”

Chu Niệm nâng tay nhìn đồng hồ, đã qua mười hai giờ, căn-tin vẫn còn cơm, chính là rất ít, liền cố ý nói – “Đã trễ đến vậy sao, căn-tin chắc không còn cái gì ăn đâu. Dù sao buổi chiều không có lên lớp, đi ra ngoài ăn cũng được, thầy, để em tiếp tục giúp thầy cầm mấy cái này. Sách bài tập phải đưa tới đâu, phòng toán học đúng không?”

Sở Mộ ngượng ngùng cười cười – “Thật sự không biết xấu hổ mà, cậu còn chưa có ăn cơm, nếu cậu không chê, có thể đến ký túc xá của tôi, tôi làm hai phần ăn, được không? Sách cứ để ở ký túc xá, tôi cũng không thường đến văn phòng!”

Đúng ý của Chu Niệm, hắn vui vẻ ra mặt nói – “Có thể thưởng thức tay nghề của thầy là vinh hạnh cho em.”

“Tay nghề của tôi không tốt đâu, chỉ ở mức có thể ăn được thôi, cậu cũng đừng trong mong quá nhiều.” – Sở Mộ lắc lắc đầu nói.

Chu Niệm không nghĩ hắn có thể tiến triển thuận lợi như vậy, rất đơn giản liền có thể tiến đến ký túc xá của Sở Mộ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui