Niệm Niệm Có Ăn


Trên đài i i a a, dưới đài nghị luận sôi nổi.

Trần Thiến Thiến kích động nhìn ta: “Lâm Niệm, muội đúng là người ngốc có phúc của người ngốc.”

“Muội mới không ngốc.” Ta uống trà cho đỡ sợ, “Tỷ không thấy muội nói chuyện rất văn nhã sao, đơn giản là xuất khẩu thành văn đó.”

Phốc.

Trần Thiến Thiến cười thành tiếng: “Gần đây đọc không ít thoại bản nha.”

“Hứ.”

Xem ra, Trần Thiến Thiến không phải là tri âm của ta, ta dứt khoát không để ý tới nàng nữa, nghiêm túc xem kịch.

Nàng lại không hết hy vọng, chen sang đây: “Lâm muội muội, hôm nay muội đã vì tỷ tỷ báo thù, tỷ chỉ hận không được tận mắt chứng kiến.”

“Tỷ ở đó thì làm gì chứ? Người ta sẽ không tin tưởng.” Ta cắn một miếng bánh gạo chiên, “Nguyệt ca ca của tỷ cũng sẽ không tin.”

“Ừ.” Nàng thở dài, “Nguyệt ca ca nói sẽ cùng thế tử đến đây, nhưng tỷ đã đi khắp cả vườn cũng không thấy đâu.”

Thế tử cũng đến?

Ta nghĩ tới chân hắn, hơi không thoải mái: “Có lẽ là thế tử không muốn gặp người khác.”

“Thật đáng tiếc.” Trần Thiến Thiến rõ ràng đang vui như mở cờ trong bụng, lại làm bộ làm tịch lắc đầu, “Nếu hôm nay để các huynh ấy thấy rõ bộ mặt thật của Tần Nhược thì tốt rồi.”

“Nói tới đây.” Ta bỏ đồ ăn trong tay xuống, “Muội thấy tình cảm của Tần Nhược đối với thế tử không hề giống như cái loại thanh mai trúc mã mà bên ngoài đồn đại.”

“Tại sao?”

“Nếu thật là thanh mai trúc mã, thì làm sao có thể chê bai sau lưng đối phương như vậy được.”

Trần Thiến Thiến vỗ vào tay ta: “Tiểu Lâm Niệm, ít đọc thoại bản thôi, đỡ bị tẩu hỏa nhập ma.”

·

Lúc ăn tối, cha ta không nhanh không chậm mở miệng:

"Hôm nay cha đã đi gặp Kiều bá phụ của các con."

"Thật ạ?" Chúng ta đều đặt bát đũa xuống, "Kiều bá phụ thế nào rồi ạ?"

“Ông ấy bị hành hạ cũng không nhẹ.” Cha thở dài, “Vụ án còn rất nhiều điểm nghi vấn, vì vậy mà thánh thượng vẫn trì hoãn, chưa hạ chỉ, còn đang đợi nhi tử của Huỳnh Hậu Phát xuất hiện.”

Ta không nhịn được, hỏi: “Tại sao phải đợi hắn hiện thân ạ?”

Ca gõ đũa của ta: “Muội ngốc à, là lo lắng thông tin cơ mật bị nhi tử lão mang đi chứ sao.”

Ta bỗng nhiên tỉnh ngộ: “Hèn chi việc này vẫn chưa được truyền đi khắp phố phường, đến một lệnh truy nã cũng không có.”

  

“Cha cũng chỉ có thể an ủi, khuyên ông ấy nhất định phải vững vàng, cho dù chỉ còn một hơi thở.” Cha bùi ngùi, “Còn sống mới có thể đợi được ngày xoay người (đổi đời).”

Chúng ta không hẹn mà cùng lặng im.

“Hôm trước con đi gặp Kiều Vĩnh, cũng an ủi nó đấy chứ?” Nương chợt hỏi, “Dù sao cũng là thiếu niên không có kinh nghiệm, nếu bị đả kích tới suy sụp, Kiều gia sẽ chẳng còn tí hy vọng nào.”

Ta chột dạ, cúi đầu: “Vâng, con nói rồi ạ.”

Hôm đó, sau khi ra khỏi đại lao, ta liền hối hận rồi, đến giờ lại càng thấy áy náy.

Đối với Kiều Vĩnh mà nói, nếu bản thân phải chết, theo lẽ thường sẽ lưu luyến nhất là người trong lòng, dù sao hắn cũng không biết sự thật, cũng là người bị hại, bị lừa gạt.

Sự bất bình về ca nữ kia của ta đã trút hết lên trên người hắn.

“Được rồi, được rồi, nói cái khác đi ạ.” Ca thấy bầu không khí ngưng trọng, nhanh chóng nói xen vào, “Lâm Niệm, hôm nay muội cũng gặp được thế tử rồi hả?”

“Không ạ, nhưng muội gặp được mẫu thân hắn.”

“Ồ?” Nương hứng thú hẳn lên, vội hỏi, “Cảm thấy thế nào?”

“Con cảm thấy người cũng ấm áp, hiền lành, lời nói ôn hòa, nhẹ nhàng.” Ta nhớ lại, “Lúc còn trẻ nhất định là tướng mạo bất phàm ạ.”

“Thế là tốt quá rồi.” Nương rất vui vẻ, quay đầu nói với cha, “Niệm nhi nhà chúng ta đúng là có phúc, đánh bậy đánh bạ lại tìm được mối hôn sự tốt này.”

Ta im lặng.

·

Ăn cơm tối xong, ca khoác vai ta: “Đi, ca ca cùng muội đi tiêu thực!”

Ở sau lưng, cha lên án: “Lâm Càn, lớn thế này rồi còn bá vai bá cổ muội muội, còn ra thể thống gì nữa!”

Hai chúng ta nhìn nhau, lè lưỡi, chạy mất dạng, quăng hết lời của cha ở phía sau.

“Thế nào rồi.
Hôm nay tâm trạng không tốt à, thật không phải là phong cách của Lâm Niệm muội.”

Chúng ta chạy tới bên cạnh bàn đá trong hoa viên, thở phì phò, ca vừa ngồi xuống thì bắt đầu hỏi luôn.

Ta chỉ có thể kể với ca từ đầu đến cuối những chuyện đã xảy ra hôm nay.

“Quá tốt!” Ca vui vẻ, muốn đập tay với ta, “Coi như chơi lại đồ khó ở kia một vố, xem lần sau ả có còn dám tác quái hay không!”

Ta uể oải vươn tay đập một cái, rồi lại nằm bò ra bàn đá, ngẩn ngơ ngắm mặt đất.

“Buồn cái nỗi gì thế?”

“Ca.” Ta kéo dài giọng, vẫn cúi đầu y nguyên như trước, nhìn cái bóng của bản thân, “Muội không nghĩ tới, mẫu thân của thế tử là người như vậy.”

“Đó không phải là rất tốt sao?”

“Muội vốn tưởng mẫu thân của thế tử nhất định là một đương gia chủ mẫu rất uy nghiêm, sẽ không đặt một nữ nhi tiểu quan như muội vào mắt, sẽ châm biếm, mỉa mai muội, giống như Tần Nhược vậy.”

Ca yên lặng lắng nghe, không nói gì.

“Nhưng mà, mẫu thân của thế tử lại rất dịu dàng với muội, làm cho muội bỗng chốc không biết phải làm sao.” Ta xoay đầu nhìn ca, “Muội không còn lý do để ghét họ rồi.”

Ca nghĩ ngợi một lúc, rồi xoa đầu ta, nhẹ nhàng nói: “Hài tử ngốc, con người không thể chỉ sống trong quá khứ, đường đời cũng giống như học tập, chèo thuyền ngược dòng, nếu không tiến về phía trước thì sẽ bị tụt lại đằng sau.”

“Hả?”

“Ý của ca là, muội và Kiều Vĩnh đã là không thể nào, muội phải quên tên béo đó đi!”

Ta thở gấp: “Cái gì ạ!”

·

Cuối cùng thì cũng tới sinh nhật ta.

Mới sáng tinh mơ, ta đã nhận được quà của cha, nương, và ca ca.
Ta nhíu mày nhìn qua hộp trang sức mà cha nương tặng một cái, lại hết sức phấn khởi quay sang bóc của của ca ca tặng, một cái kiếm gỗ.

Lạc Cầm hỏi ta: “Tiểu thư không mở hộp trang sức ra xem ạ”

“Thế mở ra đi.” Ta gật đầu kiểu sao cũng được, đang thưởng thức thanh kiếm gỗ, thì nhìn thấy trong hộp trang sức đầy ắp đồ bằng vàng, bạc.

“Oa.” Lạc Cầm không nhịn được mà cảm thán, “Tiểu thư, trang sức rất đẹp mắt ạ.”

Đúng là khá đẹp, ta cũng rất vui vẻ: “Ừ, cất đi thôi.”

Trong nhà mở tiệc, ta gặp được rất nhiều các biểu ca, biểu tỷ, đường huynh, đường muội, nhà bếp cũng chuẩn bị thức ăn hết sức phong phú, ta cùng bọn họ chơi bài lá (1), chơi đến vô cùng vui sướng.

Đương nhiên, cũng có việc làm ta thấy hơi không cao hứng, đó là thỉnh thoảng lại có thúc mẫu, cữu mẫu đi tới đây, nắm tay ta cảm thán: “Ai da, vẫn là Niệm nhi có phúc, lại gặp được mối nhân duyên tốt đến vậy.”

Ta chỉ có thể cười: “Không đâu ạ, không đâu ạ.”

Bên cửa ngách có một gã sai vặt của cha ta, được phái tới để nhận thiếp và quà tặng, ta đợi nguyên một buổi sáng cũng chưa thấy được người muốn gặp, liền cứ một lát lại chạy tới hỏi một phen.

Bởi vì hôm qua Trần Thiến Thiến và mẫu thân cùng Tĩnh phi đi bái Phật, nên hôm nay chưa kịp quay lại, chỉ có thể lệnh cho hạ nhân mang quà tặng đến.

Dù phủ thế tử, phủ thân vương không đến, nhưng cũng đều phái người tới tặng lễ.

Ta nắm vạt váy, hỏi gã sai vặt: “Còn nữa không? Còn có ai?”

“Vẫn còn ạ.” Hắn lật danh sách quà tặng, trả lời ta, “Còn Lâm đại nhân ở ngõ đông, Nhạc đại nhân phủ Tri sự……….”

Ta đợi cả buổi cũng không đợi được ba chữ “Cố đại nhân” ở danh sách quà tặng.

Khi mặt trời chiều sắp lặn, khách nhân cũng đã về hết, ta lại xách váy chạy tới cửa ngách, gã sai vặt đã không còn ở đó nữa, cái bàn chất đống quà tặng cũng được bê đi rồi.

Kiễng chân nhìn ra ngoài cửa, chẳng có một ai.

Trong lòng ta không kìm được mà có hơi mất mát.

“Muội muội, muội ở đây làm gì thế?” Ca vừa tiễn biểu ca về, quay lại thấy ta đang đứng hóng gió, vội kéo cánh tay ta.
“Đi, chúng ta đi bóc quà thôi!”

·

Trong đại sảnh, cha đang uống trà, nương đang thêu hoa, ca đang bóc quà, ta buồn bã, ỉu xìu nghịch ngón tay.

Ca vừa bóc quà, vừa giới thiệu:

“Oa, Trần tiểu thư tặng muội một rương thoại bản, nhiều quá cơ, đủ cho muội đọc đấy.
Nhưng mà, nàng cũng quá keo kiệt rồi, sao lại không tặng thứ gì đáng tiền chứ.”

“Oa, phủ thân vương thật là mạnh tay, tặng muội cả san hô trang trí này, Niệm nhi của chúng ta quả không hổ danh sẽ gả vào nhà họ, thật là hào phóng.”

“Oa, đây là trâm ai tặng muội nhỉ, à, là đại biểu tỷ, rất đẹp.”

Trước đây, nương ta chưa bao giờ học qua thêu hoa, hôm nay không hiểu bà nghĩ gì mà lại cầm kim chỉ lên.

Bà bị kim đâm, kêu “a” một tiếng, làm cho cha ta căng thẳng không thôi, vội gọi nha hoàn tới băng bó, náo loạn tới một đám hạ nhân đều đến làm tổ ở trong phòng.

Ta lặng lẽ nhìn, dù nương bị đâm vào tay, nhưng cũng vẫn lo lắng cho ta: “Niệm nhi, có phải con bị ốm rồi không, sao lại không có tinh thần như vậy?”

Đột nhiên ta cảm thấy chẳng còn gì hứng thú, liền trả lời, “Con mệt rồi, về phòng nghỉ nghỉ ngơi ạ.”

Vừa mới đứng dậy thì nghe thấy ca lại hô to, gọi nhỏ:

“Ơ, đây là quả cầu thiên văn sao?”

Quả cầu thiên văn?

Trong chốt lát ta liền lên tinh thần, quay đầu hỏi: “Ai tặng đấy ạ?”

“Ca nhìn xem.” Ca lật danh sách quà tặng, “phủ thế tử.”

Phủ thế tử?

Sao lại là phủ thế tử nhỉ?

Ta vội vàng chạy tới bên cạnh ca.

“Quả cầu thiên văn này có đường viền bằng vàng, muội xem, phần đế còn điêu khắc hình cá nữa, đoán chừng giá trị liên thành (vô giá) đấy.” Ca liên tục cảm thán, “Nhưng mà, làm sao thế tử biết muội thích cái này vậy?”

Ta nhìn quả cầu, rất xinh xắn, tinh xảo, xem ra thực sự rất có giá trị, chỉ là ta lại không thể nào nâng lên thưởng thức được.
Tâm trạng vốn vô cùng mong đợi, giờ phút này đều biến thành hư không.

Hóa ra Cố Lẫm Chi là hỏi thay thế tử.

Trong lòng ta có chút cảm giác không biết là gì, quay người liền đi: “Nếu mà ca thích thì tặng ca đấy.”

·

Buổi đêm, ta trăn trở, trằn trọc, làm thế nào cũng không ngủ được.

Lạ thật, sinh nhật năm nào cũng là ngày mà ta vui nhất, sao năm nay lại bất thường như vậy?

Bỗng nhiên, ngoài cửa sổ truyền đến tiếng “gù rù”, “gù rù”, ta thắp đèn, mở cửa, thì ra là một chú bồ câu trắng đang đậu ở trên bệ.

Nó kêu “gù rù”, “gù rù”, nhảy về phía ta, ta tập trung nhìn nó, hóa ra dưới chân nó còn buộc một phong thư.

Ta cảm thấy hết sức kỳ lạ, ai viết thư cho ta nhỉ?

Ta cẩn thận từng li từng tí một lấy bức thư, bồ câu trắng liền không thèm lưu luyến nhìn ta một cái, vỗ cánh phành phạch bay đi mất.

“Chạy cũng quá nhanh rồi.” Ta nhìn theo nó bay xa, vừa tự lẩm bẩm, vừa mở thư.

Trên thư chỉ có tám chữ, nét bút cứng cáp, mạnh mẽ:

“Từ xa gửi lời (2), sinh nhật vui vẻ.”

“Hừ.” Ta cất thư đi, lại không nhịn được mà mở ra xem một lần nữa, “Vẫn còn có lương tâm cơ đấy.”

~~~~~~~~~~

(1) Bản gốc “Diệp tử bài”: hay còn có cách gọi là “Tường hòa bài”, “Nương nương bài” …., là một loại bài giấy xuất hiện từ thời Đường, Tống, sớm nhất trong lịch sử thế giới.
(Theo Baike)

(2) Bản gốc “Dao khấu phương thần”, không tìm được xuất phát từ đâu, nhưng tìm thấy trên mạng có người viết là một điển cố trong tác phẩm “Hồng Lâu Mộng”, nguyên văn “hạm ngoại nhân Diệu Ngọc cung túc dao khấu phương thần” - Người ngoài cửa - Diệu Ngọc, cung kính chúc thọ từ xa, nói trắng ra chính là muốn chúc mừng sinh nhật.
Chị Diệu Ngọc này đi tu mà vẫn để tóc, tự xưng là người ngoài cửa, ý rằng mình nằm ngoài cuộc sống xô bồ, nhưng gặp anh Bảo Ngọc phong lưu tiêu sái thì yêu luôn, nên mới tranh thủ sinh nhật anh mà gửi thiếp như vậy.
Lạc đề quá rồi ^^

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui