Lục Dung Nhan bị hắn bế lên giường.
Lục Ngạn Diễm đè ở trên người cô, từ trên cao nhìn xuống.
Hắn vốn tưởng rằng, chính mình thật sự có thể làm được, tiên hạ thủ vi cường, giống như tam ca nói vậy, dù sao mình từ trước cũng là lên xe trước mua vé bổ sung sau lừa cô về nhà. Nhưng không biết sao, lúc này hắn lại ngược lại không hạ thủ được.
Môi mỏng nhẹ nhàng mút miệng anh đào nhỏ của cô, thật nhẹ nhàng mơn trớn, rồi lại mút thật sâu….
Nhưng, động tác của hắn không dám đi xa hơn, không dám xuống tay.
Giờ khắc này, Lục Ngạn Diễm giống như bỗng nhiên minh bạch một câu, càng yêu cô sẽ lại càng luyến tiếc chạm vào cô, đặc biệt nếu cô không cho phép.
Lục ngạn Diễm ngưng lại, ánh mắt như lửa khóa chặt trên người như thiêu đốt khiến rõ ràng giữa mùa đông mà cả người Lục Dung nhan đổ mồ hôi đầm đìa, hơi thở cũng nóng rực.
“Em có thể cự tuyệt anh.”
Lục Ngạn Diễm nghiêm túc nói: “Cũng có thể nói anh lăn trở về…”
Hắn gian nan nuốt khan, tiếp tục nói, “nhưng nếu em không nói gì, anh sẽ coi như em đồng ý…! Đồng ý… gả cho anh!”
“…” Lục Dung Nhan nghe vậy, đôi mắt mở thật to, kinh ngạc lườm hắn, “Không phải là… đồng ý làm chuyện đó sao? Sao lại thành ra gả cưới gì?”
Lục Ngạn Diễm cúi đầu, ngậm lấy thùy tai của cô, chơi xấu mà nói: “Anh mặc kệ, đã ngủ là phải gả! Anh muốn cưới em! Anh muốn em lại một lần nữa trở thành vợ của Lục Ngạn Diễm!”
Lục Ngạn Diễm nói chuyện phi thường nghiêm túc, làm cho Lục Dung Nhan vô cùng kích động trong lòng…
Bờ môi mỏng của hắn tùy ý mà nhấm nháp thùy tai của cô, hôn nhẹ nhàng lên gò má, dọc xuống chiếc cổ trắng nõn của cô...
Đôi môi hắn như mang theo lửa nóng, đi đến nơi nào cũng khiến cô từng trận khô nóng, rồi lại như bị điện giật khắp cơ thể cô, khiến cho Lục Dung Nhan không nhịn được mà khẽ hừ nhẹ thành tiếng.
Tiếng hừ của cô như lời cổ vũ cho Lục Ngạn Diễm, cũng tựa như mị dược mê người khiến hắn thở hổn hển, khẽ cúi người, ức chế không được mà chiếm hữu cô… thật sâu.
“Vợ cưng à, mình sinh thêm một đứa nữa đi!”
“…??”
Lục Dung Nhan vẻ mặt không thể tưởng tượng trừng mắt nhìn Lục Ngạn Diễm, giây tiếp theo, cô há mồm, dùng sức cắn trên tay hắn, “Lục Ngạn Diễm, anh đừng có được đằng chân lân đằng đầu!!!”
Lục Ngạn Diễm bị cô cắn cho đau nhói nhưng không dám nói gì, “Vợ yêu à, chẳng lẽ em không muốn có thêm một đứa con gái sao?”
“Thứ nhất, hiện tại em còn không phải là vợ anh. Thứ hai, cưới chưa còn chưa cưới mà đòi con?! Anh lại tính trước lên xe, sau mua vé bổ sung đúng không? Lăn ——”
Lục Dung Nhan tức giận một chân đá bay Lục Ngạn Diễm.
Lục Ngạn Diễm buồn bực cực kỳ, cũng may, chuyện này đã xong xuôi.
Hắn nhéo nhéo mũi Lục Dung Nhan, “Em giỏi lắm! Thật đúng là qua sông liền phá cầu!! Mới dùng xong không đến ai phút đã bị em đạp đi!”
“Ai kêu anh biểu hiện không tốt!”
“……”
Hắn còn biểu hiện không tốt?
Lục Ngạn Diễm thật đúng là hận không thể lại hảo hảo biểu hiện thêm một lần, làm cô biết rốt cuộc cái gì là biểu hiện tốt nhất!
Bất quá hiển nhiên, Lục Dung Nhan không tính toán lại cho hắn cơ hội này.
“Được rồi, anh mau trở về đi!”
Cô đem áo khoác cùng quần áo Lục Ngạn Diễm hết thảy ném vào lòng hắn, “em thấy anh ban nãy là giả say! Tưởng ăn vạ em sao, muốn ngủ với em, mới là thật sự!”
Lục Dung Nhan kỳ thật đã sớm nhìn thấu màn diễn của Lục Ngạn Diễm, bất quá…
Con người mà, luôn có chút thất tình lục dục, loại chuyện này, không phải chỉ có hắn Lục Ngạn Diễm mới có, cô kỳ thật ngẫu nhiên cũng sẽ có chút ý tưởng, tỷ như vừa mới…
Ha! Hẳn một khối thịt tươi đưa đến bên miệng, đương nhiên là không ăn mới là đồ ngốc!!
Lục Ngạn Diễm vốn định ở trên giường Lục Dung Nhan ăn vạ một đêm, nào biết cô chết sống không chịu, còn tuyên bố hắn còn nháo thì ngày mai sáng sớm cô liền uống thuốc ngừa thai khẩn cấp, vì con gái bảo bối, Lục Ngạn Diễm đành phải nhịn.
Lục Ngạn Diễm đi rồi, Lục Dung Nhan liền ngủ không được.
Kỳ thật, đuổi Lục Ngạn Diễm đi, cô chỉ là vì muốn cho chính mình yên lặng một chút, cô muốn để bản thân nghĩ lại thật kỹ những lời mà hôm nay Lục Ngạn Diễm nói với cô.
Phục hôn……
Sau đó, lại muốn có thêm một đứa con!! Đương nhiên, tốt nhất là con gái, như vậy nhà bọn họ liền thật sự toàn mỹ.
Kỳ thật, về việc muốn có thêm con gái, lúc vừa cưới nhau, cô từng nghĩ tới, nếu không phải vì quan hệ giữa hai người chẳng ra sao, có lẽ cô đã sớm sinh hạ. Cô kỳ thật vẫn luôn muốn có một đứa con gái, không thể không nói, Lục Ngạn Diễm vừa mới nói một câu liền đánh trúng tim đen cô.
Quan hệ giữa bọn họ bây giờ lại có thêm đứa nhỏ, thích hợp sao?
Lục Dung Nhan ở trên giường lăn qua lộn lại, bắt đầu ngủ không yên.
Phục hôn? Sinh con?? Hay là duy trì hiện trạng??
Não cô muốn nổ tung!!
Kết quả, ngày hôm sau, cô mang theo đôi mắt gấu trúc tới bệnh viện.
Đến bệnh viện chuyện thứ nhất, chính là mua thuốc tránh thai khẩn cấp.
Lục Ngạn Diễm tuy rằng không vui, nhưng hắn cũng không ngăn cản, “Về sau em đừng uống cái này, sau này anh sẽ dùng bao vậy.”
“Được rồi, anh đừng cùng em nói mấy chuyện này nữa, về văn phòng đi thôi!”
Lục Dung Nhan tay cầm thuốc, cũng trở về văn phòng.
Cô cũng không vội vã uống thuốc, đem thuốc ném vào trong ngăn kéo.
Dù sao có tới 72 giờ, cô còn có thể suy nghĩ kỹ!
//
Nửa tháng sau ——
Lục Ngạn Diễm đang ở trong phòng ngủ ngủ ngon lành, phút chốc, cửa phòng bị đá văng ra, liền thấy Lục Dung Nhan nổi giận đùng đùng tiến vào, trực tiếp nhào vào đánh hắn.
Vốn dĩ bị cô quấy nhiễu khiến tỉnh, hắn còn buồn ngủ ngu người, kết quả, Lục Dung Nhan lập tức khiến cho hắn thanh tỉnh lại.
“ vợ yêuà, em làm gì??”
Lục Ngạn Diễm vội vàng ngồi dậy, hỏi Lục Dung Nhan, “Sáng sớm, em làm gì mà nổi cơn vậy?”
Lục Ngạn Diễm cảm thấy, lúc này cô cũng thiếu xách dao chém hắn thôi.
“Lục Ngạn Diễm, anh nói một chút, t*ng trùng của anh rốt cuộc là cái gì vũ khí sinh hoá à?”
“A??”
Lục Ngạn Diễm có chút ngốc.
Cái gì mà vũ khí sinh hoá? Ý gì vậy??
“Lúc có bầu Tiêu Tiêu là như thế này, lúc này lại là như vậy!! Mỗi lần đều là một kích trúng đích!!!”
May mắn nhiều năm như vậy rồi, cô vẫn luôn dùng biện pháp tránh thai, nên mới không mang thai, nếu không, lúc này chỉ sợ đã sớm sinh một đám nhóc rồi!
Đáng sợ!! Gia hỏa này quả thực!!
Lục Dung Nhan tức giận đến mức đán vào ngực hắn!
“Hôm đó em bận quá quên uống thuốc. Không nghĩ tới thế nhưng liền trúng thầu! Lục Ngạn Diễm, anh cố ý, có phải hay không?”
Lục Ngạn Diễm lúc này rốt cuộc mới có thể phản ứng lại, hắn kinh hỉ một tay ôm Lục Dung Nhan thật chặt.
“Vợ yêu à, ý em là… em mang thai! Trong bụng em có hài tử?!?”