4.
Phó Lưu Xuyên thậm chí còn chẳng hay biết tôi đã ch.ết.
Chỉ tới khi nhắn tin hỏi tôi về dự định sau khi tốt nghiệp, anh mới phát hiện ra mình đã bị chặn.
Anh biết tính tình tôi sáng nắng chiều mưa, suốt bốn năm đại học cũng chỉ có mỗi Giang Dao là bạn thân.
Tôi lơ lửng trên không trung, thấy anh tìm Giang Dao gặp mặt.
“Xin lỗi, cho hỏi cô có liên lạc được với Phó Liễu Liễu không?” Giọng điệu của Phó Lưu Xuyên rất khách sáo và xa cách.
Giang Dao nhìn anh, bặm môi, như thể muốn nói rồi lại thôi.
Anh ấy nói thêm: “Chắc cô từng gặp tôi rồi, tôi là Phó Lưu Xuyên, anh trai của Phó Liễu Liễu.”
“Liễu Liễu từng nói, anh không phải anh trai của cô ấy.”
Giang Dao giả bộ buột miệng, vẻ mặt ảo não, nói rằng mình lỡ lời.
Phó Lưu Xuyên giật mình.
Một lát sau, anh mới bình tĩnh cất lời: “Em ấy còn nói gì về tôi với cô sao?”
“Liễu Liễu nói cô ấy chán ghét anh cùng cực, mãi mới chịu được tới khi tốt nghiệp, mong rằng có thể rời xa anh, tốt nhất là cả đời đừng gặp lại.”
Giang Dao nói tới đây, hơi khựng lại.
“... Cô ấy còn nói, cha anh h.ạ.i ch.ế.t mẹ cô ấy, hai anh em vốn là kẻ thù không đội trời chung. Cô ấy chỉ hi vọng anh ch.ết đi càng sớm càng tốt.”
Không, không phải!!!
Tôi tuyệt vọng muốn phản bác Giang Dao. Nhưng dẫu có cố gắng tới đâu, tôi cũng chẳng thể phát ra âm thanh nào.
Phó Lưu Xuyên lặng người nghe cô ta kể lể. Hàng mi dài của anh run rẩy, tựa như một chú bướm vỗ cánh muốn bay đi, che giấu tất cả xúc cảm hỗn độn nơi đáy mắt.
Không biết liệu lời nói ấy có khiến anh nhớ tới trận cãi vã ở ngoài cửa nhà vào dịp sinh nhật tôi không.
Lúc ấy, tôi cũng từng nguyề.n rủa: “Nếu anh ch.ế.t, tôi còn mở sâm panh ăn mừng đấy chứ.”
Nghĩ tới đây, tôi sững người.
Nỗi hối hận dâng trào trong tôi.
Không phải vậy đâu, anh trai…
Em chỉ sợ rằng anh sẽ nhìn thấu nỗi lòng đơn phương thầm kín của em mà thôi…
Anh đã chán ghét em lắm rồi, em không muốn khiến anh khó xử hơn nữa…
“Tôi biết, em ấy vẫn h.ận tôi.”
Một lúc lâu sau, Phó Lưu Xuyên mới nhếch mép, sắc mặt trắng bệch.
“Liệu có phiền lắm không nếu từ nay về sau, cô thường xuyên liên lạc để cho tôi biết về tình hình của Phó Liễu Liễu?”
Giang Dao tỏ vẻ chần chừ.
Anh tiếp lời một cách nhẹ nhàng, lịch thiệp: “Không cần nói với em ấy đâu, tôi chỉ muốn đảm bảo rằng em ấy vẫn an toàn mà thôi.”
5.
Đương nhiên Giang Dao sẽ đồng ý. Vốn dĩ cô ta muốn vậy mà.
Để thuận tiện hơn, Phó Lưu Xuyên còn sắp xếp cho cô ta một vị trí trong Phó thị. Ả lấy điện thoại di động của tôi, gõ một tin nhắn, tự gửi cho tài khoản wechat của chính mình.
Ngày nào cũng vậy, sau giờ tan tầm, ả sẽ đi tìm Phó Lưu Xuyên, bịa đặt rằng tôi đã tìm được một công việc ở thành phố khác, hiện giờ đang sống rất tốt.
Ả đã sống với tôi suốt bốn năm đại học, lại có sự trợ giúp của hệ thống, Phó Lưu Xuyên chẳng mảy may nghi ngờ lời nói của ả.
Nửa tháng sau, Giang Dao báo cho anh tôi: “Liễu Liễu kể rằng, gần đây cô ấy có cảm tình với một người đàn ông, cả hai đã chính thức hẹn hò rồi.”
Phó Lưu Xuyên đờ đẫn tựa vào ghế.
Một lát sau, anh ấy thở dài rồi đứng dậy. Khi bước tới cửa, anh khựng lại, quay người hỏi: “Em ấy có kể cho cô rằng anh ta là người như thế nào không?”
6. Truyện Khoa Huyễn
Ánh đèn lờ mờ trong quán bar càng làm bầu không khí thêm phần ám muội.
Phó Lưu Xuyên đã nốc hơn nửa chai brandy.
Ánh mắt vốn luôn lạnh lùng tựa mặt hồ phẳng lặng của anh, giờ đây chỉ chìm trong cơn say mông lung vô tận.
Giang Dao ngồi đối diện, kể lể về người đàn ông mà cô ta đã bịa ra.
“Liễu Liễu nói, bọn họ là đồng nghiệp ạ…”
Anh nghiêng đầu, chống cằm, lặng nghe thật lâu.
Anh bỗng dưng bật cười.
“Vậy cũng tốt. Giang tiểu thư, cảm ơn cô đã báo tin, cũng không còn sớm nữa, cô nên về nhà thôi.”
“Phó tiên sinh, anh uống nhiều rồi, có lẽ không tiện lái xe đâu.” Giang Dao cố tình đưa đẩy.
Trong ánh sáng mờ ảo, khuôn mặt được trang điểm tinh tế của cô ta nhuốm phần quyến rũ.
“Tối nay em không uống r.ượu, để em lái xe đưa anh về nhé.”
Dứt lời, cô ta thầm nghĩ trong lòng: “Cuối cùng cũng đợi được đến khi Phó Lưu Xuyên uống say! Say xỉn rồi ắt sẽ có ham muốn thể xác, đúng là cơ hội ngàn năm có một!”
Hệ thống nịnh bợ: “Ký chủ, hắn đã say mèm, cô lại xinh đẹp tuyệt trần như vậy, có người đàn ông nào mà không khao khát cơ chứ.”
“Thịt trước, yêu sau, quả là một cốt truyện ngôn tình kinh điển ngọt muốn lịm tim!”
Giang Dao tràn đầy đắc ý.
Cô ta lái chiếc Bentley màu đen của Phó Lưu Xuyên, suôn sẻ ‘hộ tống’ anh về tận cửa.
Phó Lưu Xuyên đang ngồi ở ghế phụ bỗng dưng trợn tròn mắt.
Dẫu hơi men vẫn vương trong mắt anh, nhưng giọng điệu anh có phần dò xét.
“Hình như cô rất thạo đường về nhà tôi.”
Giang Dao hơi sửng sốt, đáy mắt lộ ra một tia bối rối, nhưng rất nhanh đã biến mất.
“Ừm… Lúc trước Liễu Liễu có kể cho em.”
Phó Lưu Xuyên không lên tiếng, chỉ trầm mặc nhìn cô ta đỗ xe, theo sau anh lên lầu. Anh mở cửa, quay lại, lịch sự nói: “Trễ như vậy rồi, cô thân gái một mình trở về không an toàn. Căn nhà tầng dưới cũng là của tôi, đêm nay cô có thể ở lại đó.”
Giang Dao cắn môi, như thể hạ quyết tâm.
Ả xông về phía trước, ngã vào vòng tay của anh.
“Phó tiên sinh, thật ra, em…”
Ả còn chưa dứt lời, trong lúc giằng co, túi xách đeo ở khuỷu tay đột nhiên rơi xuống sàn. Khoá kéo có phần hơi lỏng, đồ đạc bên trong vương vãi khắp nơi. Phó Lưu Xuyên theo phản xạ liếc nhìn.
Ánh đèn ở thềm cửa chiếu xuống, rọi rõ chiếc điện thoại di động mà cô ta đã móc mất của tôi.
Phó Lưu Xuyên ngẩng đầu lên…