9.
Nỗi đau nhói dâng trào từ sâu thẳm trái tim khiến linh hồn tôi mờ đi một chút.
Không hiểu tại sao, tôi có một linh cảm. Nếu phải nếm trải cơn đau này thêm lần nữa, tôi sẽ hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này.
Tôi bay vào phòng làm việc của Phó Lưu Xuyên, thấy anh ngồi trước bàn với vẻ mặt vô cảm, khẽ gọi anh từ xa.
“Anh ơi.”
Anh không thể nghe thấy tôi.
Cũng chẳng thể nhìn được hình bóng của tôi nữa.
Tôi nhẹ nhàng sà vào vòng tay của anh, chậm rãi áp môi lên gò má ấy.
Đó là điều mà cả đời này, tôi chỉ dám làm trong giấc mơ.
Khi ấy, chỉ cần chạm mặt nhau, chúng tôi sẽ như chó với mèo. Phó Lưu Xuyên khinh bỉ tôi, tôi cũng giả bộ căm thù anh sâu sắc.
Không có ai biết.
Trong những giấc mơ khó nói của con gái, tôi và anh tình nồng ý đượm, âu yếm nhau say đắm. Anh để tôi ngồi trên đùi, hôn cổ tôi, khàn giọng gọi tên tôi. “Liễu Liễu… Để anh ngắm em cái nào…”
Khi bừng tỉnh, má tôi nóng ran, lưng áo nhễ nhại mồ hôi.
“Phó Liễu Liễu, mày là biến thái à? Đó là anh trai của mày đấy!”
“Sợ cái quái gì, đằng nào cũng không phải anh em ruột!”
Hai dòng suy nghĩ xung đột nhau, khiến tôi xót xa đến não lòng.
Trong khi phải chịu đựng sự giày vò ấy, tôi đã viết một bức thư tình dài dằng dặc dành tặng cho Phó Lưu Xuyên.
Nửa đêm hôm ấy, tôi gõ cửa phòng anh.
Khuôn mặt anh chìm trong bóng tối, bình thản nhìn tôi: “Có chuyện gì à?”
“Em vào trong phòng nói chuyện được không?”
Giọng nói anh càng thêm xa cách: “Không.”
Tay tôi buông thõng, chạm vào bức thư tình trong túi váy ngủ.
Tôi lấy hết can đảm, dịu giọng làm nũng anh như ngày còn bé: “Anh ơi, em…”
Tôi còn chưa dứt lời, Phó Lưu Xuyên đã đóng sầm cửa phòng lại.
Thanh âm lạnh nhạt của anh truyền qua cánh cửa: “Đừng có gọi kiểu đấy.”
Tôi ngơ ngác đứng sững như trời trồng, rồi chợt tỉnh táo lại. Cha anh ấy và mẹ tôi đều đã qua đời trong vụ tai nạn ô tô rồi. Giờ đây chúng tôi chỉ là người dưng nước lã. Tất nhiên, anh sẽ không muốn dính dáng gì tới tôi nữa.
“Liễu Liễu…”
Người trước mặt bỗng dưng cất tiếng, thanh âm khản đặc.
Tôi định thần lại, nhìn ánh mắt của Phó Lưu Xuyên vương trên khuôn mặt tôi.
Trong giây lát, tôi suýt chút nữa đã nghĩ rằng, hôm nay, anh đã nhìn thấy linh hồn của tôi.
Anh nhắm nghiền mắt, giọng nói run rẩy, lặp lại: “Liễu Liễu…”
Khi quay đầu lại, tôi đã hiểu ra tại sao anh lại như thế.
Trên bàn làm việc của Phó Lưu Xuyên có một khung ảnh.
Trong bức ảnh ấy, những mảng hồng tím đan xen, toả sáng lộng lẫy.
Khi ấy, tôi mới mười bốn tuổi, bi kịch của Phó gia còn chưa xảy ra.
Tôi chụp cùng Phó Lưu Xuyên ở sân nhà cũ, xung quanh là hoa tường vi nở rộ.
Bức ảnh gần gũi cuối cùng trong đời tôi.
10.
Tôi vẫn nhớ mãi, đáng lẽ hôm ấy là một buổi tối thứ tư chẳng có gì đặc biệt. Tôi bước ra khỏi cổng trường, liếc một cái đã tìm được Phó Lưu Xuyên trong đám đông.
Vẻ mặt anh nặng nề, khi nhìn thấy tôi, mới hơi dịu lại: “Liễu Liễu.”
“Em theo anh tới bệnh viện, nếu sợ thì cứ nắm chặt tay anh.”
Vòm trời hoàng hôn đỏ rực như nhuốm màu m.áu.
Mãi cho tới khi đêm đen nuốt chửng ánh mặt trời, tôi mới gắng gượng chắp vá được sự thật từ lời nói của mọi người xung quanh.
Cha của Phó Lưu Xuyên nuôi bồ nhí bên ngoài đã được hai năm. Gần đây, cô ả đó đã mang thai. Ông định chờ tới khi đứa bé đó chào đời rồi mới ly hôn với mẹ tôi, nhưng lại bị bà phát hiện ra trước. Hai người cãi nhau nảy lửa trong xe, dẫn tới mất lái, đâm vào xe bồn bên cạnh, phát ra tiếng nổ vang trời.
Dưới lớp vải trắng là hai th.i th.ể cháy đen, bị thiêu rụi hoàn toàn.
Tôi vừa nhìn qua, tầm mắt bỗng dưng tối sầm lại, bị một lòng bàn tay lành lạnh che phủ.
Phó Lưu Xuyên cúi xuống, thì thầm bên tai tôi: “Liễu Liễu, đừng nhìn, em sẽ bị doạ.”
Năm ấy, anh mới mười chín tuổi mà đã có thể bình tĩnh xử lí ổn thoả tất cả mọi việc. Tổ chức lễ t.ang, đuổi ả bồ nhí bù lu bù loa của cha ra khỏi nhà, đích thân tiếp quản toàn bộ Phó thị.
Những thước phim ký ức xoay vòng, rồi ngừng lại ở cái đêm chúng tôi tan vỡ.
Khi mẹ còn sống, bà rất c.ăm gh.ét tính tình kì quặc của tôi. Khi chỉ có hai người, bà luôn xách tai tôi, nguyền rủa: “Mày y hệt thằng bố đẻ của mày, đều điên khùng như nhau. Tao cảnh cáo mày, nếu mày dám gây rắc rối gì ở nhà họ Phó thì đừng trách tao độc ác.”
Bà luôn tận dụng mọi thời cơ để chèn ép tôi trước mặt Phó Lưu Xuyên và cha anh ấy.
Bà ép tôi phải nuốt những thứ tôi không thích.
“Cần tây rất giàu dinh dưỡng, đớp đi, có nghe thấy không?”
Tôi cầm đũa, tự hỏi có nên giả vờ làm đổ bát cơm không.
Phó Lưu Xuyên bỗng dưng giơ đũa ra, gắp từng miếng cần tây bỏ vào trong bát anh ấy.
“Liễu Liễu muốn ăn gì là việc của em ấy.” Anh xẵng giọng: “Nhà chúng ta không phá.t x.ít đến nỗi ép em ấy phải nuốt mấy món không thích.”
Mẹ tôi nhìn anh, gượng cười lấy lòng: “Đứa bé nhà cô từ nhỏ đã dở dở ương ương rồi.”
“Con nít còn nhỏ, hay nhõng nhẽo cũng là chuyện bình thường!” Giọng Phó Lưu Xuyên càng lạnh lùng hơn: “Hơn nữa, cháu tận mắt chứng kiến em ấy lớn lên, em ấy chẳng có gì đáng trách!”
Khi mẹ tôi gả vào nhà họ Phó, tôi vẫn còn bé tẹo. Bà lại chỉ chăm chăm nịnh nọt nhà chồng, không thèm quan tâm đến tôi. Phó Lưu Xuyên hơn tôi năm tuổi. Tôi gần như do một tay anh nuôi dưỡng nên người. Vì thế, khi nhận ra anh cố tình xa lánh tôi, tôi đành phải giả bộ ghét anh.
Sao cũng được.
Miễn là anh không phát hiện ra những suy nghĩ đáng xấu hổ của tôi.