11.
Tiệc đính hôn của Phó Lưu Xuyên và Giang Dao được tổ chức trên một du thuyền tư nhân sang trọng.
Chỉ tính riêng thiệp cưới gửi đi đã hơn trăm cái, khách khứa mời tới đều là những người có tiền có thế. Giang Dao sung sướng đến nỗi sắp phát điên. Tôi nghe thấy ả khoe khoang với hệ thống: “Phó Lưu Xuyên tặng tôi một chiếc nhẫn kim cương siêu bự, chỉ riêng viên đá chính giữa đã nặng 4 carat đấy! Đợi tới đêm đính hôn, tôi nhất định sẽ ngủ với anh ấy trong căn phòng xa hoa nhất cái du thuyền kia! Con biến thái Phó Liễu Liễu ch.ết rồi, thật sự quá hời! Nếu không phải vì bị nó cản đường, có khi ba năm trước, tôi đã là vợ của Phó Lưu Xuyên cũng nên!”
“Khi tiệc đính hôn kết thúc, tiến độ công lược của cô sẽ đạt 100%, vậy là có thể ở lại thế giới này, trọn đời viên mãn bên Phó Lưu Xuyên rồi.” Hệ thống vẫn không quên nhắc nhở ả: “Nhưng mà, dù sao Phó Liễu Liễu cũng là em gái của hắn, ký chủ vẫn nên tìm cớ lừa gạt.”
Thấy thời gian không còn nhiều, Giang Dao đành phải nói với Phó Lưu Xuyên: “Liễu Liễu biết được anh đính hôn với em, nổi cơn tam bành, khăng khăng không chịu tới.”
Phó Lưu Xuyên không đáp lại ngay, chỉ quay đầu, đăm chiêu nhìn cô ta.
Ánh mắt anh lạnh lẽo, sâu hun hút tựa đáy biển.
Giang Dao hơi mất tự nhiên, uốn éo cơ thể: “... Lưu Xuyên?”
“Nói với em ấy rằng, anh là anh trai của em ấy.”
Phó Lưu Xuyên xẵng giọng.
“Chỉ cần em ấy còn sống, nhất định phải vác mặt tới tiệc đính hôn của chúng ta.”
“Anh…”
Tôi lơ lửng trong không khí, tuyệt vọng nhìn anh.
“Em không thể tới dự tiệc đính hôn của anh đâu…
Em đã ch.ế.t rồi…”
Có lẽ anh sẽ không bao giờ biết được.
Chính vợ sắp cưới của anh đã s.át hại em, dìm x.á.c em xuống biển.
Anh ơi!
12.
Một ngày trước tiệc đính hôn, Giang Dao thử hết bộ này tới bộ khác trong cửa tiệm lễ phục cao cấp.
Phó Lưu Xuyên trở về nhà cũ, nói rằng muốn tặng cho cô ta một sợi dây chuyền đắt đỏ độc nhất vô nhị.
Tôi nhìn theo bóng anh bước qua ngưỡng cửa, đi lên lầu, rồi đẩy cánh cửa ở phía Đông tầng hai. Đó là phòng ngủ của tôi. Từ khi rời khỏi ngôi nhà cũ, đã 5 năm trời, anh chẳng hề quay lại nơi ấy.
Tôi chợt nhận ra anh định làm gì, lồng ngực đau đớn như thể bị một con d.a.o xiên qua, đau đến quặn lòng.
“Đừng! Đừng lấy dây chuyền của em để tặng cho cô ta!”
“Anh!!!”
“Anh! Đấy là quà anh tặng em vào dịp lễ trưởng thành mà! Đừng đưa cho cô ta!”
“Em van anh, dừng lại đi… Cô ta là hung thủ gi.ết người đấy…!”
Giọng nói khản đặc vỡ vụn của tôi vang lên trong không khí.
Nhưng vẫn như cũ, không một ai có thể nghe được, ngoại trừ chính bản thân mình.
Linh hồn tôi nhào tới bàn trang điểm, tuyệt vọng muốn chặn ngăn kéo lại.
Vô ích.
Phó Lưu Xuyên mở ngăn kéo, lấy hộp trang sức ra.
Đêm trước sinh nhật năm 18 tuổi của tôi, anh đã bay tới London, giành được một sợi dây chuyền ruby được đấu giá 60 triệu đô la ở Sotheby’s, tặng cho tôi nhân dịp lễ trưởng thành.
Khi đó, mối quan hệ của chúng tôi đã trở nên vô cùng gượng ép.
Nhận được quà, tôi vui mừng khôn xiết, nhưng vẫn cố tình chế nhạo: “Tôi nào dám nhận quà của Phó tổng chứ, liệu sau này có phải trả lại cả vốn lẫn lãi không đấy?”
Phó Lưu Xuyên thản nhiên: “Nếu em muốn báo đáp, anh cũng không ngại đâu, có mấy phương án đây, em muốn nghe không?”
Tôi châm chọc nhìn anh: “Sao, muốn tìm cho tôi một mối hôn nhân thương mại à?”
Tôi bừng tỉnh từ trong dòng chảy kí ức.
Tôi thấy Phó Lưu Xuyên lấy sợi dây chuyền ruby lấp lánh đó ra.
Anh nhoẻn cười: “Ngoài anh ra thì còn ai chịu được tính tình của em nữa.”
Một giây sau, ánh mắt anh lia xuống, sững sờ.
Như thể bị đóng băng trong giây lát.
Dưới đáy hộp trang sức là một bức thư tình. Bức thư mà tôi đã chẳng thể gửi đi vào cái đêm của nhiều năm trước.
“Thương gửi anh trai.”