2.
Lâm Niệm có quan hệ hay không, có bạn gái hay có bạn trai hay không, đều không liên quan đến tôi.
Đúng, đúng như vậy, tôi nhấn mạnh điều này trong lòng trong khi ngồi ở khu vực chờ.
Cách đó không xa, lại nhìn mấy y tá nhỏ xung quanh Lâm Niệm.
Cẩu nam nhân.
Đi đến đâu thu hút ong bướm đến đó.
Giống như hồi trung học, vì khí tức lạnh lùng không gần người khác của anh ta mà lại thu hút người khác.
Ngay cả khi anh ta mang cái mặt lạnh khó ở đến trường vẫn có mấy cô gái đến vây quanh.
Đến khi tôi có được anh ta trong tay vẫn luôn phải suy nghĩ làm sao để đánh dấu chủ quyền hàng ngày.
Nhắc lại mới nhớ, việc tôi và anh ta quen nhau cũng hoàn toàn nhờ tình cờ, tôi còn không ngờ bông hoa khó hái kia thế nào mà lại rơi vào tay tôi.
Nói đến việc tôi và anh ta yêu nhau, không thể nào không nhắc đến chai sữa chua Hy Lạp An Mộ Hi.
Lâm Niệm là mối tình đầu của tôi.
Khi tôi học năm nhất cao trung, anh ta học năm hai.
Với danh "Cấm dục thiên hoa bản" tôi mới vào trường đã nghe được không ý chuyện về anh ta.
Trường học ở thành phố A, vì tò mò tôi cũng đi theo mấy bạn gái khác đến trước cửa lớp anh ta xem thử.
Trước cửa lớp của Lâm Niệm luôn có nhiều nữ sinh cũng không có gì lạ, nhưng vì tiếng nói của họ quá huyên náo làm ảnh hưởng đến không khí trong lớp không ít.
Với tư cách là lớp trưởng, Lâm Niệm ý muốn tiến đến đóng cửa lớp lại nhưng vì càng tiến đến gần, đám nữ sinh càng thêm phần phấn khích.
Sau đó, không ngờ thế nào tôi lại làm người trúng đạn, bị chen lấn đổ lên người.
Càng không thể ngờ hơn tôi lại ngã xuống người Lâm Niệm đứng gần đó.
Sữa chua trong tay tôi cũng đổ nhào theo.
Đương nhiên một tình tiết không thể thiếu để mở màn cho một câu chuyện thanh xuân vườn trường chính là sữa đổ lên người Lâm Niệm ở vị trí không thể nào tả được...
Quần đồng phục cấp ba của chúng tôi màu xanh đậm, sữa chua màu trắng dính lộn xộn lên, bám vào vị trí khó nói trong một tư thế khó mà giải thích được.
Tôi, một cô gái với đầu óc ngây thơ, trong tình huống này bối rối với lấy hai tay lau sạch vết sữa.
Bất ngờ chạm vào vị trí khó nói của anh ta, theo đó là tiếng thở không đều của người trước mặt cùng với tiếng hét của đám nữ sinh xung quanh.
Tôi ngây người ngẩng đầu lên, liền nghe thấy nam thần lạnh lùng với mệnh danh là "cấm dục thiên hoa" này nhìn mình, chậm rãi cắn răng thốt ra một lời.
"Thả."
Sau đó, khuôn mặt tôi như tối sầm lại, bất lực và hụt hẫng trước tình cảnh này, tôi xấu hổ muốn độn thổ, lúc đó chỉ biết khóc thút thít.
Đúng vậy, tôi, một người con gái yếu đuối có thể vác vali 30 cân lên tầng sáu, thế mà lại bắt đầu rơi nước mắt ở đây.
Hơn nữa, đó là kiểu khóc không thành tiếng, đau khổ hơn hết là xấu hổ.
Lâm Niệm có lẽ cũng chưa từng nghĩ rằng điều tồi tệ này sẽ xảy ra với mình.
Trước ánh nhìn của nữ sinh ngoài cửa cùng học sinh trong lớp, nước mắt nước mũi tôi cứ thể chảy xuống.
Cuối cùng, Lâm Niệm người chịu thiệt hơn lại mặc kệ gương mặt đang đỏ bừng của mình, vẻ mặt bất lực cắn răng nói với tôi "Đừng khóc, anh bồi thường sữa chua cho em được không?"
Sau cùng, cô giáo chủ nhiệm của Lâm Niệm đến, chúng tôi kết thúc vấn đề với việc cả hai ngồi trong văn phòng nghe cô giáo giảng giải, răn dạy tận tình.
Lần đó, tôi biết thêm nhiều điều về Lâm Niệm hơn.
Như về điểm số của anh ta rất cao, anh ta chưa từng có mối quan hệ với bạn gái nào hay mẹ của anh ta rất bận rộn,...
Nhưng điều đó không phải trọng điểm, cái chính tôi vẫn còn nhớ như in lúc đó lời cô giáo nói "Lâm Niệm, giáo viên không phản đối quyết định của em, chỉ cần không ảnh hưởng đến điểm số của em thì cũng không phải là không thể yêu đương.
Nhưng mà em phải quan tâm đến bạn gái nữa, không thể bỏ mặc cảm xúc của cô ấy..."
Lâm Niệm đỏ mặt, tay nắm chặt thành nắm đấm "Cô giáo, em không có..."
"Được được rồi, cô biết em không phải là một cậu bé hư.
Cô sẽ không nói với bố mẹ em về chuyện này, vẫn hi vọng em có thể tập trung vào học tập bên cạnh yêu đương."
Lâm Niệm cũng nản lòng, nhìn anh ta là biết người không giỏi giải thích, cuối cùng chỉ đành bất lực gật đầu đồng ý "Được ạ."
Cô giáo quay đầu lại nhìn tôi cười "Tuy rằng không khuyên hai người tiếp tục yêu đương nhưng mối quan hệ đã có rồi thì nên tu dưỡng, cũng đừng để chuyện này ảnh hưởng điểm số.
Bằng cách này, hai em sao không biến tình yêu thành động lực, cùng nhau tiến bộ trong học tập?"
Lâm Niệm không nói thành lời, còn tôi, vì khóc quá lâu nên chỉ có thể khẽ nấc lên một cái.
Khi rời khỏi văn phòng giáo viên, tôi cảm thấy xấu hổ ngút trời, Lâm Niệm chắc còn xấu hổ hơn tôi, huống chi còn có một bạn nam đi qua huýt sáo nhìn quần anh ta rồi nở nụ cười chế giễu.
Tôi nhìn vết trắng khô khó tả quên quần Lâm Niệm, còn cẩn thận nhớ tới một chuyện khác "Bạn học", tôi gọi Lâm Niệm, đột nhiên lại cảm thấy muốn khóc "Cậu nói trả tiền sữa chua cho tôi."
Cuối cùng, Lâm Niêm đưa tôi đến căng tin trường với gương mặt đen nhẻm, mua cho tôi hai chai sữa chua.
Chuyện đã giải quyết xong nhưng việc tôi "làm hỏng" Lâm Niệm một cách không biết xấu hổ bằng chai sữa chua đã lan truyền khắp trường.
Tôi đúng là quên mất, trên thế giới này có hai thứ đáng sợ mà không hề đáng tin.
Một được gọi là tin đồn, hai là những điều mà đàn ông đã nói lúc lên giường.
Tôi biết được sự việc kinh hoàng này là khi bạn thân tôi, Trần Nhất Văn kéo tôi đi dạo trong sân trường rồi nói,
"Phiên bản thứ nhất là Lâm Niệm bỏ rơi cậu sau khi hai người đã ở bên nhau, vậy nên cậu đến tìm anh ta khóc lóc."
Trần Nhất Văn vui vẻ cắn một que kem, "Người ta còn đồn rằng hai người thậm chí còn có con."
Tôi còn đang cắn một miếng kem trong miệng, ngọn lửa giận dữ đã bay lên phủ kín trời.
"Đối với phiên bản thứ hai, e hèm..." Cậu ấy đột nhiên nở nụ cười ẩn ý, "Có chút...phức tạp.
Người ta đồn rằng, Lâm Niệm thích cậu nhưng gia đình không đồng ý nên cậu khóc."
"????" Tôi sững sờ, không nghĩ đến sự việc mình làm bẩn đồ của Lâm Niệm bằng sữa chưa lại có thể ẩn chứa nhiều câu chuyện hàm xúc khó hiểu như vậy.
"Này." Trần Nhất Văn thoải mái vỗ vỗ vai tôi, "Đừng ngạc nhiên quá, con trai lớn luôn mang theo mấy tin đồn đào hoa, chưa kể còn là Lâm Niệm.
Hơn nữa, sữa chua, khụ khụ, quả thật có chút..."
Tôi lặng thinh nhìn que kem đang tan chảy một nửa trong tay, lớp kem nhớp nháp bỗng nhiên khiến tôi nhớ đến chuyện kia.
Tôi đanh mặt ném cây kem vào thùng rác trong tích tắc.
Lại có một tràng cười sau lưng tôi, tôi ngạc nhiên quay đầu lại, nhìn thấy một nam sinh không quen biết đang kéo Lâm Niệm đi về phía tôi và Trần Nhất Văn, "Chỉ là chuyện đùa cho vui, chị dâu đừng lãng phí kem."
Hai tiếng "chị dâu" của cậu ta đã thành công khiến tôi đỏ mặt, tôi không thể không liếc nhìn Lâm Niệm một cách lặng lẽ.
Đằng sau vẻ lạnh lùng kia có vẻ như anh ta đang tức giận, hung hăn nhìn chằm chằm nam sinh bên cạnh, "Im lặng."
Cậu ta nhích sang phải một chút, lại cười vui vẻ "Anh Niệm, sao anh lại như thế? Lúc ở trong văn phòng đã nói không bỏ rơi chị dâu.
Sao trong nháy mắt đã không nhận chị dâu chúng ta rồi?"
Cậu ta lại nhìn tôi, cười toe toét, "Chị dâu đừng sợ, anh Niệm sẽ không đánh em đâu..."
"Khương Kiều!" Lâm Niệm gọi lớn.
Đây là lần thứ hai tôi thấy Lâm Niệm tức giận như vậy, lần đầu tiên là lúc tôi hất sữa chua vào người anh ta.
Tôi sợ hãi đỏ mặt, rụt rè kéo Trần Nhất Văn bỏ chạy, Khương Kiều câu ta vẫn gọi lớn chị dâu, hình như cậu ta bị Lâm Niệm đấm, hai người nói gì đó to tiếng, tôi còn không dám nhìn, theo Trần Nhất Văn trở về lớp học.
Điều tôi không ngờ là sau giờ học hôm đó, khi tôi và Trần Nhất Văn đang tay trong tay chuẩn bị về nhà thì lại nhìn thấy Lâm Niệm đứng trước cửa lớp.
Xung quanh lớp học đã rất đông người, người người đến vừa ăn dưa vừa xem náo nhiệt, anh ta có vẻ hơi khó chịu, giơ tay phải đang cầm một cây kem ốc quế ra.
"À," anh nhét tay còn lại vào túi quần mình, "Trả lại kem cho em."
Thời gian trôi qua đã lâu nhưng tôi vẫn nhớ mãi dáng vẻ của anh khi đưa kem cho mình lúc đó.
Kem tan ra một chút rồi khẽ rơi nhẹ đầy mê hoặc trên thành ốc quế.
Đầu ngón tay anh trắng mịn, có chút ánh lên trong ánh sáng mặt trời lặn.
Tôi ngẩng đầu lên dưới ánh hoàng hôn, tình cờ đối diện với đôi mắt lạnh lùng mà sâu thẳm của anh khi ấy.
Có lẽ vì tuổi mới lớn bồng bột, còn chưa hiểu rõ từ "thích" như thế nào nhưng ngay lúc đó, tôi thực sự cảm thấy hình như mình đang thích người trước mặt rồi..