4.
2h30 chiều, tôi đúng giờ bước vào phòng siêu âm B.
Sau gần chục phút bị đè lên cùng dưới bụng một cách dã man và như thể không còn tính người, tôi bước ra khỏi phòng siêu âm với gương mặt trắng bệch, một tay ôm bụng một tay bám chặt vào tường.
Sau lưng tôi là chị gái cũng ôm bụng như tôi đi cùng một chàng trai cao ráo.
Cả hai nhìn thấy tôi như vậy liền đưa tay ra giúp đỡ, tôi cảm ơn với vẻ mặt trắng bạch.
Cậu thanh niên kia sau khi đỡ tôi ngồi vào hàng ghế nghỉ kế bên liền chạy lại xem vợ mình, cầm tờ kết quả vẻ mặt bình thản.
Nhìn hai người như vậy, tôi rất xúc động.
Vài phút sau, Lâm Niệm cũng xuất hiện ở đây.
Phải nói rằng, sự xuất hiện của anh ta trong chiếc áo blouse trắng thật sự rất nổi bật, cộng thêm cái khí chất lạnh lùng đó càng làm anh ta như chói lóa giữa đám đông.
Tôi ôm bụng lắng nghe những lời xì xào xung quanh, liếc mắt nhìn anh ta một cách yếu ớt.
"Đau bụng à?" Anh hỏi.
Tôi không còn sức để trả lời nữa, chỉ gật đầu.
"Đó là do cơ thể em không tốt, bàng quang không đủ dẻo dai, không thể nhìn thấy tử cung bên dưới nên cần phải ấn mạnh." Anh ta lạnh lùng, nói với tôi một cách cứng nhắc.
Tôi không thể không đảo mắt đi.
Lợi ích của mấy lời khuôn khổ này là gì chứ? Nhưng tôi không còn sức để mà đôi co nữa, chỉ nghiêng đầu không thèm nhìn anh ta.
Anh ta bước đến, "Đứng dậy."
Phòng khám phụ khoa lại ở tầng 2.
Tôi không muốn nhấc thân mình di chuyển nên mặc kệ anh ta, ngồi vờ như không nghe thấy gì.
Nhưng Lâm Niệm lại lạnh lùng nhấn mạnh, "Đứng dậy đi.
Còn cần tôi giúp không? Tống Vãn Vãn, em giữ kẽ với tôi từ bao giờ vậy?"
Mẹ kiếp.
Tôi không thể không chửi thầm.
Tính khí hung bạo của tôi nổi lên, không kìm chế được nghiến răng nhìn anh, giọng nói lạnh lùng như thể băng trôi, "Tôi giữ kẽ hay không thì không thì liên quan gì đến anh? Anh là ai chứ? Anh quan tâm tôi như vậy sao? Tôi già rồi đau bụng không thể nghỉ ngơi được sao? Sao tôi phải ngoan ngoãn đi cùng anh với vết thương lòng của mình chứ? Anh có biết gặp anh ở đây tôi khó xử lắm không? Tôi phải làm gì để không thấy mất mặt trước mặt anh nữa đây hả?"
Sau khi nói ra những lời này, tôi cuối cùng dễ chịu hơn một chút, rồi thở dài mà theo nổi kìm nén cả buổi sáng thoát ra.
Cả buổi trưa, những suy nghĩ ngớ ngẩn trong đầu tôi không thể nào mất đi được -- Làm sao anh ta lại trùng hợp gặp tôi chứ, rõ ràng là muốn đến đùa cợt tôi!
Lâm Niệm có lẽ bắt đầu nổi giận với tôi, tôi chỉ muốn bỏ anh ta vào chảo dầu để giải tỏa cơn giận.
Hừ.
Thật là cẩu nam nhân.
Sau khi tôi nói xong, chỉ thấy anh ta im lặng, ánh mắt rủ xuống, chỉ có Chúa mới biết anh ta đang nghĩ gì.
Nhưng đôi mi mảnh mai của anh ta thật sự rất đẹp.
Mặc dù nói Lâm Niệm là cẩu nam nhân, nhưng nhìn anh ta thực sự rất đẹp đẽ.
Khoan, hình như thị lực của tôi thì vẫn ổn nhưng đầu óc bắt đầu không bình thường rồi.
Anh ta không nói gì, lại một lần nữa chỉ ngồi bên cạnh tôi.
Bây giờ tôi đã trở nên tự nhiên hơn, không còn trong trạng thái cứng nhắc khi mới gặp lại anh ta nữa, nhưng tôi vẫn chưa quen lắm.
Lâm Niệm cầm kết quả siêu âm B trong tay tôi rồi kiểm tra cẩn thận.
Tôi cũng lười nói thêm, dù sao thứ này sớm muộn cũng rơi vào tay anh ta, nhưng vẻ mặt tôi vẫn có một thoáng lo lắng.
Thật sự tôi không hiểu mất thuật ngữ đó nói gì, chỉ có thể nhìn ảnh phim có gì, còn lại những thứ khác đều không hiểu.
Lâm Niệm nhìn tôi, cau mày xuống.
Trái tim tôi như một quả bóng lăn theo chân mày anh ta, nửa người trên ghế bất giác dựa vào hắn "Làm sao?"
Tôi chớp chớp mắt nhìn vẻ mặt anh ta một cách nghiêm túc, anh ta nhìn tôi một cách ánh mắt khó giải thích được, "Hừm, khá đẹp."
Một rừng chấm hỏi xuất hiện, tôi không hiểu anh ta nói tôi đẹp hay tử cung tôi đẹp nữa? Tôi nghĩ là ý đầu tiên, suy cho cùng anh ta cũng không nhìn thấy tử cung của bao nhiêu người.
Vì vậy một lúc không phản ứng tôi nhận ra anh ta hỏi đỏ mặt.
"Ai, ai mượn anh khen? Ý tôi là bệnh này có nghiêm trọng không?"
Lâm Niệm vẫn im lặng, tôi hơi sững sờ, từ ánh mắt của anh ta tôi nhìn ra một chút thương cảm kèm theo tiếc nuối.
Tôi mơ hồ cảm thấy có điều gì đó không ổn.
Có vấn đề gì nghiêm trọng sao, nhìn biểu hiện của anh ta, chẳng lẽ tôi mắc bệnh nan y?
Tôi lo lắng đến nỗi không nhận ra mất đã kéo kéo tay anh ta từ khi nào.
Thay vào đó, anh ta đặt bản kết quả xuống, vỗ nhẹ vào mu bàn tay tôi như thể xoa dịu, "Vãn Vãn..."
Tôi lo lắng, thậm chí còn muốn hét lên.
"Em đã mãn kinh."
(⊙o⊙) Gì??!
Ý anh ta không phải là thời kỳ mãn kinh chứ!?
Cứu, tôi mới hai mươi ba tuổi! Một cô gái trẻ đẹp như tôi lại trong thời kỳ mãn kinh?!
Kỳ mãn kinh với sự điều tiết hormone sinh dục dần cạn kiệt và bước vào thời kỳ lão hóa?!
Tôi chạm vào khuôn mặt trẻ trung của mình, lúc tôi sắp khóc đến nơi, Lâm Niệm đột nhiên nở nụ cười nhìn tôi, rất vui vẻ, "Giả đó."
Nhận ra mình vừa bị lừa, tôi tức đến mức muốn đấm vào mồm Lâm Niệm, nhưng anh ta đã đứng dậy trước, cười hỏi tôi, "Bụng còn đau không?"
Vừa hỏi vừa xoa đầu tôi như một đứa trẻ.
Dù còn tức giận nhưng cũng không thể phát ra được.
"Đi thôi" anh ta gọi tôi, "Đi kê đơn thuốc cho em.".