6.
Lâm Niệm đưa tay ra, vẫy vẫy trước mặt tôi "Này."
Tôi cứng nhắc quay đầu lại, vẫn chưa ra khỏi hồi ức.
Anh nhìn tôi mỉm cười, đột nhiên lại sờ đờ đầu nhỏ của tôi, "Bị nụ hôn của anh làm cho ngây ngốc rồi sao?"
Tôi lập tức phản ứng lại, mặt bất giác bỏ bừng lên, hất tay anh ta ra khỏi đầu, vội vã đứng lên, "Hôm nay em có chuyện phải làm không có thời gian ăn nên đừng làm phiền em..."
Tôi chưa kịp nói xong, Lâm Niệm đã đột nhiên tiến tới, chóp mũi chỉ còn cách chóp mũi tôi một tấc, tôi quên cả thở, nghe thấy một chút dục vọng ẩn chứa trong giọng nói lạnh lùng của anh, "Em còn muốn bị anh hôn?"
Chỉ với một lời nói, anh đã thành công chặn đứng mọi ý nghĩ muốn trốn thoát của tôi.
Tôi bị cánh tay Lâm Niệm kéo vào trong xe, rồi lại bị kéo vào nhà hàng, cuối cùng ngồi vào một vị trí với đôi vai bị ép chặt.
Vẻ mặt tôi lúc này vẫn còn tê dại.
Lâm Niệm đẩy thực đơn đến trước mặt tôi, "Muốn ăn gì cũng được."
Đó là một nhà hàng Tây, trông có vẻ rất cao cấp, tôi lật xem ngẫu nhiên rồi gọi món salad trái cây rẻ nhất.
Lâm Niệm nhìn tôi như một kẻ ngốc, một lúc sau hình như nhận ra điều gì đó, "Em không cần phải tiêu tiền đâu."
Tôi bình tình, dè dặt nhấp một ngụm nước chanh trên bàn "Không cần, một phần ăn đó đủ cho em rồi."
Người phục vụ bên cạnh dường như đang cười, nhưng tôi không quan tâm, tôi chỉ đơn giản không muốn tiêu một xu của Lâm Niệm.
Anh ta dường như đang mím môi, nhìn chằm chằm vào tôi mấy lần rồi khẽ thở dài khi chắc chắn rằng tôi thật sự không muốn gọi thêm gì nữa.
"Hai miếng bít tết phi lệ, nửa chín, ít tiêu đen.
Thêm một pizza hải sản, mấy món ăn vặt này đều gọi, khoai tây chiên nhiều muối hơn tương cà..." Lâm Niệm lật menu, bình tĩnh gọi món.
Tôi không kiềm lòng được, hạ tầm mắt nhìn xuống, tim mỗi lúc đâp nhanh hơn.
Những thói quen này vẫn được lưu lại khi chúng tôi còn bên nhau, nhưng không ngờ này anh vẫn còn nhớ rõ.
Tuy nhiên, tôi thực sự không biết phải đối mặt với anh như thế nào.
Đã quá lâu rồi, tôi quên mất cách hòa hợp bình thường giữa tôi và anh, chưa kể mối quan hệ giữa chúng tôi không thể xem như mối quan hệ bình thường được.
Lâm Niệm không nói nhiều, cũng không giỏi tìm chủ đề, tôi lại im lặng không muốn nói chuyện.
Giữa chúng tôi im lặng một cách kỳ lạ, cho đến khi anh nghiêng người, lấy đĩa trước mặt tôi, đổi cho tôi một đĩa bít tết đã cắt sẵn.
Tôi ngỡ ngàng một chút, "Không cần, em tự mình cắt được."
Lâm Niệm ánh mắt không tốt lắm, như nổi giận bùng nổ, nhìn chằm chằm tôi một hồi, "Tống Vãn Vãn, nếu em còn từ chối, anh liền hôn em."
Tôi lặng thinh, gắp một miếng bít tết cho vào miệng.
Bữa ăn không mấy dễ chịu, mặc dù Lâm Niệm luôn chăm sóc tôi nhưng chúng tôi đều biết được lý do của sự xa cách này, anh không muốn nhắc đến, tôi cũng không dám nhắc đến.
Vì vậy giống như một cuộc gặp gỡ giữa hai bệnh nhân mắc chứng sợ hãi xã hội, sự bối rối tràn ngập.
Rốt cuộc, Lâm Niệm không nhịn được, dẫn đầu phá vỡ bầu không khí im lặng, "Em không có việc gì muốn hỏi anh sao?"
Tôi khựng lại, mất một lúc lâu mới phản ứng lại được, ngoan ngoãn trả lời: "Bác sĩ Lâm thuộc khoa nào?"
Lâm Niệm dường như lại nhìn chằm chằm tôi một lúc, tôi không dám nhìn lên nên không biết biểu hiện của anh như thế nào.
Một lúc lâu sau, tôi mới nghe được câu trả lời của anh ấy.
"Nội tiết."
Chỉ với một cái trượt tay, chiếc nĩa trong tay tôi đã không thể nằm yên mà rơi xuống mặt bàn kính với một âm thành giòn giã.
Có vẻ như buổi chiều hôm ấy đã hiện ra trước mắt tôi, Lâm Niệm và tôi đi cùng nhau trong khuôn viên trường, tôi mỉm cười hỏi anh ấy muốn làm nghề gì trong tương lai, anh trả lời tôi, bác sĩ.
Tôi lại hỏi anh một lần nữa, tại sao? Anh ấy cười nhẹ nhìn tôi và nói vì anh muốn giúp em chữa khỏi bệnh.
Đúng vậy, tôi luôn gặp vấn đề với hệ thống nội tiết của mình, điều này được phát hiện khi tôi học trung học cơ sở.
Sự tiết quá nhiều hormone tuyến giáp được gọi là cường giáp.
Bệnh nội tiết này là bệnh khó nắm bắt nhất, không cần phẫu thuật mà phần lớn phải dùng thuốc suốt đời.
Tuy nói là nghiêm trọng, không nguy hiểm đến tính mạng nhưng nó sẽ luôn ảnh hưởng đến tính mạng vào nhiều thời điểm khác nhau.
Bệnh nhân cường giáp rất dễ xúc động, nóng nảy, khi xúc động thì tim đập nhanh, hồi cấp 2 tôi như thùng thuốc nổ.
Sau khi lên cấp 3, thì khá hơn nhiều nhưng tôi vẫn thỉnh thoảng không khống chế được.
Ví dụ như lần đó vì một chai sữa chua mà tôi không kìm được khóc lóc.
Tuy nhiên, lúc đầu tôi chỉ coi nó như một lời nói đùa.
Sau khi chia tay Lâm Niệm, tôi dường như đã quên hết những điều này, không ngờ anh ấy lại trở thành bác sĩ khoa Nội tiết.
Tôi không biết phải nói gì, tôi cảm thấy hơi có lỗi - bạn cũng thấy đấy, ảnh hưởng của tôi đối với Lâm Niệm thật sự rất lớn.
Tôi nhớ rằng anh ấy là người giỏi nhất trong các môn khoa học, nhưng cuối cùng anh ấy đã chọn thành một bác sĩ.
Tôi thật sự đã kéo anh ấy xuống.
"Tống Vãn Vãn." anh ấy lại gọi tôi, "Em không muốn nói gì sao?"
Tôi khóe mắt có chút đỏ lên, như là cự tuyệt, "Anh muốn em nói gì? Cảm ơn? Hay xin lỗi?"
Lâm Niệm đặt dao nĩa xuống, thấy tôi có chút xúc động, anh chầm chậm nói: "Vãn Vãn, em biết vì sao anh học y."
"Biết thì sao?"
Anh có vẻ bất lực rồi lại cười, như thể đang dỗ một đứa con nít, rồi lại hỏi một cách điềm nhiên, "Tống Vãn Vãn, em có muốn quay lại với anh không?"
Cuối cùng tôi cũng không nhịn được nữa, nhưng lý trí mách bảo tôi không nên dính vào anh ấy, không phải chỉ vì anh có một người mẹ đáng sợ.
Tôi biết rõ tình trạng thể chất của mình, vậy tại sao tôi phải tiếp tục kéo anh ấy xuống?
Bệnh nặng của tôi còn chưa lành, lại hay ốm vặt, cứ như vậy dăm ba ngày lại chạy đến bệnh viện kéo anh về chăm sóc cho tôi đến hết đời.
Các bác sĩ điều trị của tôi đều ở bệnh viện hạng 2.
Lý do chỉ vì chi phí y tế ở đó rẻ hơn nhiều so với bệnh viện nơi Lâm Niệm đang làm việc.
Tôi đã không điều trị trong một thời gian dài vì không muốn ảnh hưởng đến kinh tế gia đình.
Nếu không phải vì lo lắng vì bốn tháng không có kinh nguyệt sẽ ảnh hưởng đến khả năng sinh con trong tương lai, tôi sẽ không đến bệnh viện lớn để khám.
Tôi hơi trầm mặt, trước sự chờ đợi sốt ruột của Lâm Niệm mà bình tình từ chối anh.
"Không, em đã nói rằng em mệt mỏi và không còn thích anh nữa, vậy tại sao em lại muốn quay lại với anh."
Khuôn mặt Lâm Niệm như tối sầm lại, "Tống Vãn Vãn, em có nghiêm túc không?"
Tôi cắn miếng bít tết trong miệng, đột nhiên cảm thấy thật chua xót, nhưng vẫn cứng giọng, "Sao lại không?"
"Được rồi, Tống Vãn Vãn, em thật giỏi."
Tôi nghe giọng Lâm Niệm có vẻ rất tức giận, nhưng lúc này tôi không thể cho anh bất kỳ lời giải thích nào.
"Đây là lần thứ hai em vứt bỏ anh, đúng không?" Lâm Niệm cười trong giận dữ, cả người như xù lông nhím, "Anh sẽ không cho em cơ hội thứ ba nữa."
_______
Truyện dịch mỗi ngày một chương nhá.
Hi vọng mọi người cũng ghé thăm những đứa con tinh thần của Mây (//∇//)
Truyện ngắn - Hiện đại - Đã hoàn: Tuần Đào Hoa và Biến Số Bắt Buộc
Truyện dài - Cổ đại - Hư cấu: Bất Minh và Hồi ức đẹp như mơ.
Chúc các bạn đọc vui!.