Đại tăng lữ nhìn nàng chằm chằm, trong ánh mắt đầy kinh ngạc, thế nhưng hầu như chỉ trong nháy mắt, ánh mắt của hắn trở nên còn lạnh hơn so với băng, rầm một tiếng nước vang, Đàm Âm bị hắn túm đến lảo đảo nửa nằm nhoài bên thùng tắm, cửa sổ sau lưng im ắng đóng lại.
Tay trái của hắn không đeo bao tay, cách cổ nàng chỉ không đến nửa phần, nàng có thể rõ ràng cảm giác được hàn ý sâu kín phát ra trên đầu ngón tay, mặt nàng không đổi sắc, bình tĩnh ngẩng đầu nhìn hắn.
"...!Ngươi là thứ gì?" Đại tăng lữ trầm giọng, hỏi không chút khách khí.
Hắn không tin một phàm nhân có thể sống sót, bị Chiến Quỷ đánh nát xương cốt toàn thân, rồi bị băng phong ấn, nhưng nàng có thể không tổn thương chút nào xuất hiện trước mặt hắn, là bị yêu vật gì nhập vào? Hay là thứ gì khác hắn không biết?
Hắn từng gặp qua yêu giết không chết, những yêu vật hai mươi bốn động Nam Man kia, cho dù chặt đầu xuống, lại cắt thành từng mảnh, cũng không chết được.
Nhưng giết phàm nhân hắn chưa bao giờ thấy qua, cũng không tin sẽ có.
Chẳng lẽ hắn nhìn lầm, Cơ Đàm Âm không phải người phàm? Nhưng trên người nàng xác thực không có nửa điểm yêu khí, hắn cũng không tin mình sẽ nhìn lầm.
Đàm Âm suy nghĩ thật lâu, mới nói: "Ta là Cơ Đàm Âm."
Đại tăng lữ lộ ra một nụ cười cổ quái, theo sát nàng chỉ cảm thấy toàn thân tê dại một trận, băng tuyết dày cộm cơ hồ là trong nháy mắt phong bế nàng.
Nàng thầm than trong lòng một tiếng, há mồm nhẹ nhàng thổi một cái, tầng băng tuyết dày kia trong khoảnh khắc biến thành bột phấn, rì rào rơi trên mặt đất.
Nàng lẳng lặng nhìn hắn, ôn nhu nói: "Ta sẽ không hại ngươi." Nghĩ nghĩ, lại bổ sung một câu, "Cũng sẽ không hại bộ tộc Hữu Hồ."
Đại tăng lữ nhìn nàng giống như nhìn quái vật, không nói nổi một lời.
Cho đến lúc này, hắn mới phát hiện cô nương trước mắt này tựa hồ cùng người trước kia có chút bất đồng, nhưng hắn lại không nói ra được có cái gì bất đồng, miệng mũi vẫn là giống như đúc, ngay cả búi tóc cũng không thay đổi, nhưng xác thực có gì đó không giống trước.
Cơ Đàm Âm trong trí nhớ tựa hồ giống một chút phàm nhân, đôi mắt xinh đẹp lại vô thần, trầm tĩnh lại có chút ngây ngô, là một tiểu nha đầu mười bảy tuổi chân chính.
Hiện tại ánh mắt của nàng quá sáng, trong trí nhớ xa xăm, cặp mắt màu đen giống như bảo thạch thoáng qua, chính y cũng cảm thấy là vớ vẩn.
Hắn lui một bước, xoay người, quần áo đen giắt ở trên kệ giống như có mắt bay tới, tự động bám vào trên người hắn, khi xoay người lại thì trên mặt đã đổi lấy một cái mặt nạ bình thường không có gì lạ.
Đàm Âm cảm giác mình vẫn muốn nói chút gì đó, nàng từng nghĩ đại tăng lữ giận tím mặt muốn giết nàng, cũng nghĩ qua hắn sẽ không chút do dự hỏi một đống, nhưng hắn không nói lời nào, ngược lại nàng không biết nên làm gì.
"Cái kia..." Nàng vừa mới mở miệng, đại tăng lữ đột nhiên hóa thành một đạo kim quang, trong nháy mắt biến mất trong phòng khách.
...!Hắn thế mà lại chạy.
Đại tăng lữ cưỡi trên lưng chim cực lạc, tâm tình của hắn vốn đã không tốt, trước mắt lại càng không tốt, liên tiếp những nghi vấn và sợ hãi không biết bao giờ cũng khóa chặt hắn.
Hắn tự tin không có tiên yêu nhân giết không chết, ngay cả Chiến Quỷ uy danh hiển hách cũng thần phục dưới tay trái của hắn, nhưng vì sao hắn không giết chết được Cơ Đàm Âm? Giết không chết, hắn chỉ có rời đi, đại tăng lữ bộ tộc Hữu Hồ chưa từng chật vật như vậy.
Đột nhiên cảm thấy phía sau không thích hợp, hắn quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Đàm Âm cưỡi trên lưng một con chim cơ quan hình thù kỳ quái, xa xa đi theo hắn.
Âm hồn bất tán! Nàng rốt cuộc là lai lịch gì?!
Đại tăng lữ từ trong lòng móc ra một quân cờ ngọc, đây là hắn từ chỗ Đường Hoa mò tới chơi, lập tức nhắm ngay vị trí ngực cơ quan điểu, hắn rút ngón tay ném cờ ngọc qua, chỉ nghe "Rắc" một tiếng, con quái điểu kia đoán chừng cơ quan tinh vi trong thân thể bị phá hỏng, xiêu xiêu vẹo rơi xuống.
Hắn thở phào một hơi, lúc này mới phát hiện sau lưng mình mướt mồ hôi, hắn cũng cười khổ, tất cả mọi chuyện xảy ra đêm nay đúng là hoang đường tới cực điểm, chẳng lẽ hắn đang gặp ác mộng gì sao?
Phía trước cách đó không xa lóe ra kim quang, đại tăng lữ liếc mắt liền nhận ra là có kết giới bộ tộc Hữu Hồ, nơi này hẳn là địa phương của tộc nhân Quất Tử hồ.
Tình cảnh này, trong lòng đại tăng lữ đột nhiên dâng lên một cỗ cảm giác an toàn "Trở về", bất đắc dĩ buồn cười.