"Anh rể, em muốn tắm."
Tần Nùng dựa vào cửa phòng làm việc, âm thanh mềm mại mong manh, nghe yếu ớt như bệnh nhân đang hấp hối. Trên đùi cô còn có vết thương, di chuyển từ phòng khách đến thư phòng làm việc, cô cảm giác như mình mới đi bộ hết 5km.
Lúc này còn chưa tới giờ cơm tối. Sau khi Lý Thần đưa cô về nhà, thì ném cô ở phòng khách, để cô tự lo, còn anh đến thư phòng giải quyết công việc.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nghe thấy giọng nói của Tần Nùng, ánh mắt anh di chuyển ra khỏi văn kiện, nhìn cô từ xa.
"Tắm??"
Hình như anh không thể nào hiểu được lời Tần Nùng nói, nghĩ mãi mà không rõ, một người vừa bị tai nạn xe vừa bị thương thì có tư cách gì yêu cầu tắm rửa?
"Vâng, em muốn đi tắm!" Tần Nùng gật đầu, giống như đang biểu đạt yêu cầu một cách mạnh mẽ.
Đáng tiếc tên Đại Ma Vương trước mặt không hề có chút thương cảm nào đối với cô, từ chối không chút do dự: "Không được, bác sĩ nói vết thương không thể dính nước."
"Nhưng toàn thân em đều khó chịu, anh không biết tên nhóc chết tiệt kia lái chiếc xe mui trần đâm vào đống xi măng vừa mới đổ xuống, khói bụi mù mịt như che kín bầu trời, rất kinh khủng!”
"Em có vẻ rất đắc ý nhỉ?" Lý Thần Niên lặng lẽ nhìn cô.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tần cô nương rụt đầu bĩu môi, vô tội nói: "Em chỉ muốn nói với anh, em nhất định phải đi tắm!"
Sợ anh lại từ chối, cô vội vàng nói thêm: "Có thể băng vết thương lại, chỉ cần cẩn thận thì không sao đâu." Mặc dù rất đau, nhưng mong muốn được tắm của cô còn lớn hơn cả nỗi đau!
Lý Thần Niên tựa lưng vào ghế, ánh mắt lạnh lùng dò xét, nhìn dáng vẻ đáng thương của cô, như đánh giá lời nói của cô, một lúc lâu sau anh mớᎥ nói: "Được rồi, em đi tắm đi."
Tần Nùng vui vẻ gật đầu: "Cảm ơn anh rể!"
Sau đó, cô nhìn thấy Lý Thần Niên vừa xắn tay áo vừa đứng dậy đi về phía cô, tim Tần Nùng nhảy tango luôn, cô nuốt một ngụm nước bọt, nghi ngờ hỏi: "Anh... anh rể, anh không gọi điện sao?"
Lý Thần Niên đi đến trước mặt cô, từ trên cao nhìn xuống, hỏi: "Gọi điện làm gì?"
"Giúp... giúp em gọi... gọi hộ lý."
Điều cô nói là lẽ đương nhiên, hiện tại cô không thể tự tắm rửa, nếu không tự tắm được thì đương nhiên phải gọi nữ hộ lý đến giúp rồi!
"Hộ lý?" Lý Thần Niên nhíu mày nói: "Không cần, tôi tắm giúp em."
"Anh anh anh... anh tắm giúp em? Sao có thể?"
Tần Nùng kinh ngạc lùi lại một bước, muốn vươn tay che ngực nhưng lại phát hiện cả hai tay đều bị băng bó.
Lý Thần Niên hỏi ngược lại: "Tại sao không thể? Trên người em còn chỗ nào tôi chưa nhìn thấy à?"
Nhất thời Tần Nùng không cách nào phản bác lại được lời nói của anh, đúng là vú hay bím của cô đều lộ ra trước mắt anh hết rồi, khắp cơ thể đều bị nhìn thấy hết rồi!
Nhưng vẫn có chuyện không đúng? Bị nhìn thấy, không có nghĩa là anh có thể nhìn lại!
Lý Thần Niên thật sự kiên quyết giúp cô tắm, bước qua cô rồi vào phòng bếp, cầm bọc nilon nói với cô: "Bọc trên tay và bọc trên đùi thì sẽ không dính nước."
"Anh... Anh rể, anh muốn tắm giúp em thật sao??"
"Em không muốn tắm nữa à?"
Khi phải lựa chọn giữa "không tắm" với "đi tắm bị anh rể nhìn thấy", Tần Nùng do dự một chút nhưng vẫn chọn cái sau. Dù sao nhìn thì cũng nhìn rồi, nhìn lại một lần nữa thì sao? Cô không sợ!!
Tần Nùng không sợ, đứng trong phòng tắm có hơi ấm, mặc kệ anh rể giúp mình cởi quần áo, thân thể run lẩy bẩy, cực giống một vật nhỏ yếu ớt vô lực.
Lý Thần Niên nhìn xuống cô, khóe miệng nhếch lên, động tác trên tay chậm rãi, lần lượt cởi từng cúc áo của cô. Nút áo thứ nhất, làn da trên xương quai xanh lộ ra, nút thứ hai là làn da trước ngực lộ ra, tới cái thứ ba khe ngực lộ ra, tới cái thứ tư áo lót ôm lấy cặp vú lộ ra…
Tần Nùng nuốt nước miếng, tim đập nhanh đến mức hít thở không thông, cảm thấy không phải anh rể đang cởi quần áo của cô, mà là đang hành hạ cô!
"Anh rể... Nhanh... nhanh lên chút."
Người đàn ông khàn giọng nói: "Đừng gấp."