Lúc này, thanh niên trí thức bên ngoài cửa, bước chân của một người thân thể cao lớn khựng lại, lạnh mặt ánh mắt tối tăm nhìn vào bên trong.
Khuôn mặt của Giang Nhiên vốn dĩ đã băng giá, nay lại càng u tối hơn.
Vương Lục rùng mình.
Vẻ mặt của anh Nhiên thật là đáng sợ.
Mà cũng phải thôi, hôm qua, thanh niên trí thức Nguyễn kia còn khăng khăng một mực muốn kết hôn với anh Nhiên, thậm chí còn trơ trẽn dọn vào ở trong nhà của anh Giang.
Hôm nay, cô lại làm nũng với thanh niên trí thức Tống kia, nghe xem, cô còn đang định cho tên công tử bột kia thứ gì nữa.
Giang Nhiên nghĩ đến hôm nay, lúc cô rời đi, anh còn dặn cô đừng đưa phiếu cho người khác.
Vậy mà người phụ nữ nhẫn tâm kia lại chuẩn bị đưa những tờ phiếu anh cho cô tặng cho tên công tử bột đó.
Cũng đúng!
Toàn bộ Đại đội Hồng Tinh này ai mà không biết Nguyễn Niệm Niệm thích Tống Từ Minh đến cỡ nào?
Đầu óc anh lú lẫn lắm rồi nên mới đưa phiếu và tiền cho cô như vậy.
Trong sân, Nguyễn Niệm Niệm cũng không biết những gì xảy ra bên ngoài, cô ngẩng đầu nhìn Tống Từ Minh.
Nghe giọng điệu nũng nịu của cô, Tống Từ Minh biết ngay, cô vẫn còn quan tâm anh ta lắm, chỉ là bây giờ cô còn giận anh ta.
Trong lòng Tống Từ Minh lập tức cảm thấy an tâm.
Còn về việc Nguyễn Niệm Niệm có thích anh ta hay không, Tống Từ Minh căn bản chưa bao giờ suy nghĩ đến vấn đề này, Nguyễn Niệm Niệm sao có thể sẽ không thích anh ta chứ?
Cô yêu anh ta đến nỗi từ bỏ công việc ở thành phố, theo đuổi anh ta đến ta nơi thâm sơn cùng cốc này.
Lương thực và phiếu cô mang theo đều cho anh ta không ít.
Tống Từ Minh đã quen được Nguyễn Niệm Niệm thiên vị, anh ta chưa từng nghĩ đến, sẽ có một ngày sự thiên vị đó sẽ biến mất.
Cho dù Nguyễn Niệm Niệm có giận cỡ nào, chỉ cần anh ta nhẹ nhàng dỗ dành vài câu là hết giận ngay.
Tống Từ Minh nghĩ vậy, tay nhanh chóng cầm bút viết giấy nợ.
Tâm trạng của Nguyễn Niệm Niệm cũng hơi kích động, miệng hơi cười: “Tổng cộng anh thiếu tôi năm tờ phiếu vải loại 1m, còn có tám tờ phiếu dầu, mười tờ phiếu gạo và một tờ phiếu xe đạp, phải viết tất cả vào.
”
Tống Từ Minh nghĩ thầm, bây giờ cứ viết theo ý cô, đợi khi nào dỗ cô hết giận thì lấy lại tờ giấy nợ này rồi đi đốt.
Bây giờ phải lấy được phiếu vải trước rồi nói sau.
Nguyễn Niệm Niệm đứng bên cạnh chỉ đạo anh ta viết giấy nợ sao cho chuẩn chỉnh nhất, cuối cùng nhìn anh ta ký tên mình lên đó.
Nhìn hai người dựa vào nhau gần như vậy, sắc mặt của Giang Nhiên càng tối đen.
Không phải là anh đã sớm đoán được rằng người phụ nữ kia sẽ không cam tâm chung sống yên bình với mình rồi hay sao?
Đều sớm biết như vậy rồi, sao anh còn bận tâm về việc này như vậy làm gì.
Giang Nhiên không nhìn về hướng đó nữa, lạnh lùng quay mặt trở về.
Vương Lục thấy thế, nhanh chóng đuổi theo.