Nguyễn Niệm Niệm chỉ lo chăm chăm nhìn Tống Từ Minh viết giấy nợ, không chú ý đến những việc khác.
Lúc cô đưa tay nhận lấy tờ giấy nợ kia, Tống Từ Minh còn dịu dàng nói: “Tiểu Niệm, em đừng giận dỗi nữa, thật sự không phải là do anh không yêu em, nhưng mà bây giờ ở nông thôn, anh làm gì có tiền đồ triển vọng gì, vì tương lai sau này, em……”
Nguyễn Niệm Niệm cất giấy nợ vào người.
Sau đó cười khanh khách nói: “Thanh niên trí thức Tống, tôi lấy được giấy nợ rồi, vậy tôi đi trước đây.
”
Cô mới không có thời gian đứng đây nghe Tống Từ Minh hứa hẹn viễn vông đâu.
Tống Từ Minh bị ngắt lời, mắt thấy Nguyễn Niệm Niệm sắp rời đi, anh ta hoảng hốt chạy đến ngăn lại.
“Tiểu Niệm, phiếu đâu? Em đưa phiếu cho anh trước đã.
”
Nguyễn Niệm Niệm làm vẻ mặt vô tội: “Phiếu gì cơ?”
“Phiếu vải đó, phiếu vải loại 2m, lúc nãy em vừa mới nói, anh viết giấy nợ xong thì sẽ đưa cho anh.
”
Lúc này, trên mặt Tống Từ Minh đầy sự lo lắng và tức giận, còn đâu dáng vẻ bình tĩnh ung dung như ngày thường.
Anh ta đã khoe khoang hứa hẹn trước mặt Lâm gia rồi, nếu như đến lúc đó lại không có phiếu……
Người của Lâm gia sẽ nhìn anh ta như thế nào?
Tống Từ Minh kìm nén sự nôn nóng của mình, ôn tồn nói: “Tiểu Niệm, em đi cũng được, nhưng em phải đưa phiếu vải cho anh trước đã.
”
Nguyễn Niệm Niệm làm bộ mới sực nhớ ra: “Anh không nói thì tôi quên mất.
”
Nói xong, giả vờ lục lọi quần áo trên người, nhưng không tìm được gì.
Nguyễn Niệm Niệm quay đầu, giơ hai tay, nói: “Lúc tôi đến đây, cũng chỉ mang theo tổng cộng chừng đấy phiếu, đều cho anh mượn cả, trên người tôi không còn phiếu nào.
”
Vẻ mặt của Tống Từ Minh cứng đờ, nhìn Nguyễn Niệm Niệm với ánh mắt khó tin: “Nguyễn Niệm Niệm, em nói thật hay giả vậy?”
Nguyễn Niệm Niệm đọc: “Tháng 1, anh mượn tôi hai tờ phiếu gạo, một tờ phiếu vải; tháng 2 anh mượn tôi một tờ phiếu dầu, 2 tờ phiếu gạo, 1 tờ phiếu vải; tháng 3……”
Tống Từ Minh nghe cô đọc những khoản nợ trước kia của anh ta, sắc mặt càng trở nên khó coi.
“Đừng đọc nữa.
”
Nguyễn Niệm Niệm dừng đọc: “Lúc tôi đến chỉ mang đến chừng đấy phiếu thôi, hết rồi, tôi đi trước đây.
Thanh niên trí thức Tống, anh cũng nhanh chóng đi kiếm tiền và phiếu để trả cho tôi đi.
”
Nói xong, Nguyễn Niệm Niệm lập tức xoay người rời đi.
Tống Từ Minh nhìn theo bóng dáng kia, cứ cảm thấy có gì đó không ổn, khuôn mặt tăm tối, vô cùng khó coi.
Mãi cho đến khi bóng dáng kia biến mất, Tống Từ Minh mới bỗng nhiên nghĩ đến, hôm nay Nguyễn Niệm Niệm không có khóc lóc cầu xin gả cho anh ta!
Cô còn xách hành lý theo, cô định đi đâu?
Đột nhiên Tống Từ Minh cảm thấy hơi bất an trong lòng.
Nhất định là vì cô còn giận anh ta vì anh ta kết hôn với Kính Tâm, Tống Từ Minh nghĩ thầm, định khi nào gặp lại thì hỏi mượn phiếu của Nguyễn Niệm Niệm.