Lúc anh ta đang chuẩn bị đi ra ngoài, một nữ thanh niên trí thức từ ký túc xá đi ra, nhìn Tống Từ Minh, tò mò hỏi: “Thanh niên trí thức Tống, hẳn là anh vui lắm nhỉ?”
Tống Từ Minh mới vừa bị từ chối mượn phiếu, thực sự không biết có gì để vui mừng, cũng không muốn nhiều lời.
Người nọ không nhìn thấy vẻ mặt khó coi của Tống Từ Minh, chỉ lo nói phần mình: “Nguyễn Niệm Niệm nói, sau này sẽ không quấn lấy anh nữa.
”
Tống Từ Minh kinh hãi: “Cô vừa mới nói gì đó?”
“Nguyễn Niệm Niệm nói, cô ta thu dọn đồ đạc muốn sống cùng với Giang Nhiên, sẽ không quấn lấy anh nữa.
”
Những lời này giống như sét đánh giữa trời quang.
Nguyễn Niệm Niệm muốn sống cùng với Giang Nhiên?
Tống Từ Minh trợn mắt, sao có thể? Nguyễn Niệm Niệm sao có thể vứt bỏ anh ta, đi chung sống với người đàn ông khác được.
Không thể nào, chắc chắn là có hiểu lầm gì đó.
Tống Từ Minh nhớ lại dáng vẻ của Giang Nhiên, buột miệng thốt ra: “Sao có thể? Giang Nhiên là phần tử xấu*, Tiểu Niệm sẽ không coi trọng hắn ta.
”
*Nguyên văn là成分不好: chỉ người có người thân thuộc giai cấp địa chủ, phú nông, hoặc những người có lối sống không tốt trong thời kỳ cải cách ruộng đất ở Trung Quốc.
Nữ thanh niên trí thức đang nói chuyện tên là Hứa Dao, cô ta cảm thấy hơi kỳ lạ khi Tống Từ Minh lại có phản ứng lớn như vậy, nhưng mà cô ta cũng cảm thấy không thể tin tưởng vào lời nói kia của Nguyễn Niệm Niệm được: “Nói không chừng cô ta muốn chọc giận anh nên mới quyết định làm như vậy.
”
“Nói không chừng qua hai ngày nữa lại vứt bỏ Giang Nhiên cũng nên, tôi cũng không lạ gì cô ta.
”
“Nhưng mà thanh niên trí thức Tống anh lại sẽ bắt đầu những ngày tháng bị cô ta quấn lấy……”
Nghe Hứa Dao nói vậy, cơn hoảng loạn trong lòng Tống Từ Minh cũng từ từ lắng xuống, nhớ lại thái độ hôm nay của Nguyễn Niệm Niệm, lại liên tưởng đến việc cô quyết định sống chung với tên phần tử xấu kia.
Chắc chắn là cô muốn chọc tức anh ta nên mới làm vậy, vì chọc tức anh ta nên quyết định ngủ và sống chung với người đàn ông khác, đây đúng là việc mà Nguyễn Niệm Niệm có thể làm.
Lại nghĩ đến việc hôm nay không lấy được phiếu, ánh mắt của Tống Từ Minh trở nên tối tăm.
Nhưng mà đồng thời trong lòng anh ta cũng suy đoán, chắc chắn là lần này Nguyễn Niệm Niệm vô cùng tức giận, anh ta phải tìm cơ hội dỗ cô nguôi giận, còn phải dỗ cô viết thư về nhà đòi tiền và phiếu……
Nguyễn Niệm Niệm không biết suy nghĩ trong đầu Tống Từ Minh, vui vẻ cầm lấy giấy nợ do anh ta viết đi trở về, trong lòng thầm nghĩ, đợi đến khi Tống Từ Minh kết hôn, cô sẽ đi tìm thôn trưởng để làm rõ.
Khu nhà tập thể của thanh niên trí thức nằm ở trung tâm thôn, nhà của Giang Nhiên lại nằm ở cuối thôn, dựa sát chân núi, nghe nói trên núi có một số thú dữ như hổ, lợn rừng nên không ai dám ở chỗ đó, cũng không thèm miếng đất bên kia, cho nên bên đó cũng chỉ có một ngôi nhà của Giang Nhiên.