Cô không hề che giấu ánh mắt của mình, Giang Nhiên lại vô cùng nhạy bén, bị cô nhìn chằm chằm như vậy, trong lòng cảm thấy không được tự nhiên, nhanh chóng thu dọn xong.
“Anh đi quét sân.
”
Anh ta nói một câu rồi rời khỏi căn nhà nhỏ.
Nguyễn Niệm Niệm cong môi mỉm cười, nhìn mấy tờ phiếu trong tay, cô lấy phiếu mà nguyên chủ còn để lại trên người ra.
Phiếu của Giang Nhiên đa số là phiếu gạo, phiếu vải, phiếu dầu, trên người cô thì còn sót lại một ít phiếu xà phòng, phiếu phích nước nóng, thậm chí còn có cả phiếu bánh ngọt.
Không phải nguyên chủ không có ý định đưa cho Tống Từ Minh, mà là do Tống Từ Minh không ngờ rằng nguyên chủ có thứ này nên không yêu cầu, đa số những phiếu anh ta mượn đều là những phiếu bình thường phổ thông.
Những tờ phiếu đặc biệt này là phần thưởng cho việc cô chủ động đến nơi nghèo khổ làm thanh niên trí thức.
Trên đó còn viết: Phiếu ưu tiên đổi phích nước nóng cho thanh niên trí thức lên núi về làng, bên dưới là ngày hết hạn đổi của phiếu.
Rất có dấu ấn thời đại.
Cất phiếu, Nguyễn Niệm Niệm định khi nào cô và Giang Nhiên đi đăng ký kết hôn, thì sẽ mua thêm một vài món để ăn mừng.
Đợi đến khi cô ra ngoài, Giang Nhiên vẫn còn quét dọn vệ sinh trong sân.
Nguyễn Niệm Niệm cũng nhanh chóng chạy đến giúp đỡ.
Giang Nhiên không muốn cô làm việc, nhưng mà, Nguyễn Niệm Niệm lại mở miệng nói: “Em cũng không thể chỉ để anh làm việc, còn mình thì không làm gì cả, anh quên rồi sao, phụ nữ có thể gánh nửa bầu trời, những việc như quét dọn vệ sinh này em cũng biết làm.
”
Giang Nhiên không lay chuyển được quyết định của cô.
Hai người cứ vậy làm việc bận rộn, thường thường nói với nhau mấy câu, đương nhiên, đa số đều do Nguyễn Niệm Niệm nói.
Bỗng nhiên cô nghĩ tới điều gì: “Phải rồi, Giang Nhiên à, chuyện chúng ta kết hôn, không nói cho ba mẹ sao?”
Giang Nhiên nghe cô gọi ba mẹ mình là "ba mẹ" thuận miệng như vậy, trong lòng cảm thấy lạ lẫm nhưng cũng cảm thấy rất thoả mãn.
Người trong thôn đều nói tính tình của Nguyễn Niệm Niệm không tốt, hống hách kiêu ngạo, là một cô tiểu thư nũng nĩu kiêu kì, chỉ dịu dàng với thanh niên trí thức Tống kia.
Nhưng sao anh thấy cô rất khác với lời đồn?
Cô đúng là một cô gái nũng nịu, nhưng cô lại không hề kiêu căng hống hách như người trong thôn đồn đại.
Nguyễn Niệm Niệm vẫy tay: “Có cần đi nói với ba mẹ không?”
Nguyễn Niệm Niệm thay bằng một cách xưng hô khác phù hợp với thời đại này hơn.
Giang Nhiên sực tỉnh lại, trầm giọng trả lời: “Đợi đăng ký kết hôn xong rồi nói cho họ sau.
”
Ba mẹ và các anh trai của Giang Nhiên đều ở trong nhà cũ, nhà họ Giang đã tự nguyện nộp lên cho quốc gia đa phần sản nghiệp của mình, hơn nữa trong những năm đầu chiến đấu đánh giặc, vùng đất này cũng là chiến khu, lúc đấy ông nội Giang và bà nội Giang đã chi viện rất nhiều lương thực cho chiến khu.