Cả đời ông nội Giang và bà nội Giang đều làm việc thiện giúp đỡ mọi người, cũng không phải là không có hồi báo gì, mặc dù mấy năm đầu vẫn chịu khổ, vẫn bị mắng chửi, nhưng so với mấy người làm giàu bất nhân ở huyện bên cạnh thì tình cảnh của họ đã tốt hơn rất nhiều, mặc dù ruộng đất, nhà cửa, đồ đạc trong nhà đều đã nộp lên trên, nhưng họ vẫn còn được để lại một tòa nhà không lớn.
Nhưng bởi vì phía trên Giang Nhiên còn có 3 người anh trai đã kết hôn, họ lại liên tục sinh con, nhà cũ bên kia lại không đủ chỗ ở, cho nên Giang Nhiên mới dọn ra xây nhà ở mảnh đất không ai thèm này, chỉ là nhà cũ bên kia là nhà ngói gạch xanh, còn nhà bên này thì là nhà được xây bằng gạch, trát bằng bùn trộn với rơm.
Thỉnh thoảng còn có bụi ở trên tường rớt xuống, trước kia Giang Nhiên nghĩ rằng anh sống một mình, sao cũng được, nhưng lúc này, trộm liếc nhìn khuôn mặt nho nhỏ của Nguyễn Niệm Niệm, lại nhớ đến giọng nói nũng nịu nhè nhẹ của cô tối qua, trong lòng lại cảm thấy cô chịu thiệt thòi.
Nguyễn Niệm Niệm lại không cảm thấy thiệt thòi gì, cô tiếp tục quét dọn nhà cửa với Giang Nhiên, bỗng nhiên cô nghĩ đến một việc: “Ồ, em không thể dọn dẹp cùng anh tiếp được rồi.
”
Động tác tay của Giang Nhiên khựng lại, quay đầu lại, liếc nhìn cô với đôi mắt đen sâu thẳm lạnh lùng kia.
Bây giờ Nguyễn Niệm Niệm không sợ anh nữa: “Anh ở nhà dọn dẹp đi, bên khu nhà tập thể của thanh niên trí thức còn đệm chăn của em, em đi ôm về.
”
Nguyễn Niệm Niệm nói xong thì lập tức đặt đồ trong tay xuống, chuẩn bị lại đến khu nhà tập thể của thanh niên trí thức một chuyến nữa.
Người đàn ông phía sau cô cũng đặt cây chổi trên tay xuống, theo cô ra ngoài.
Trời đã dần dần tối đen, lúc này người dân trong thôn sẽ không ra ngoài đi lại, Nguyễn Niệm Niệm nhận ra người đàn ông đang đi theo mình, trong lòng cô dần cảm thấy vững vàng hơn.
Bước chân cũng dần dần chậm lại, chờ người đàn ông phía sau đến gần.
Nguyễn Niệm Niệm lén lút đi song song cùng anh, chỉ là đi song song như vậy thôi, ở giữa còn cách nhau mấy chục centimet, nhưng cho dù là vậy, trái tim cô vẫn loạn nhịp liên hồi.
Hai người không nói gì.
“Giang……”
“Nguyễn……”
Đột nhiên hai người lại cùng quay đầu mở miệng, hai mắt chạm nhau, bầu không khí bắt đầu trở nên lạ thường.
Giang Nhiên quay đầu lại trước, ho khan một tiếng: “Em nói trước đi.
”
Nguyễn Niệm Niệm thì thầm: “Ngày mai chúng ta lập tức đi đăng ký kết hôn đi, được không?”
“Ừm.
”
Trong giọng nói của người đàn ông không hề có chút cảm xúc hay vui mừng nào, nhưng mà, cũng may là anh đã đồng ý.
Hai người lại đi thêm mấy bước, Nguyễn Niệm Niệm nhỏ giọng mở miệng: “Vừa nãy, anh định nói gì vậy?”
“Không có gì.
”
“Ồ.
”
Nguyễn Niệm Niệm kéo giọng, thỉnh thoảng cô lại liếc nhìn trộm người đàn ông bên cạnh, trong lòng suy nghĩ miên man.