Nhưng vì trên cơ thể anh ta chỗ mà Giang Nhiên đá vào vẫn còn đau nhức, cho nên anh ta chính là đang nghiến răng nghiến lợi mà chịu đựng.
Sau đó! anh ta cũng loạng choạng mà bỏ đi.
Mọi người bước vào ngôi nhà nhỏ dành cho thanh niên có học thức ở, từ bên trong liền truyền đến một tiếng hét: "Tiểu Niệm, nếu con buông thả như thế, thì chú và dì của con sẽ buồn lắm! "
Nguyễn Niệm Niệm liền trợn mắt, phu nhân Lục Hàng Vân rất thích tài năng của Giang Nhiên.
Về phần ba mẹ của cơ thể nguyên chủ, hai người kia đối với nguyên chủ cũng được tính là không tốt, trọng nam khinh nữ, cho nên nguyên chủ đã vội vàng bán việc của mình mà đi theo Tống Từ Minh về quê, còn một nguyên nhân khác nữa là chính vì ba mẹ nguyên chủ muốn gả cô cho một người góa vợ.
Lợi dụng dung nhan, và nhan sắc của nguyên chủ, để nghĩ cách tìm một công việc văn phòng cho con trai út của bà ta.
Cô được vợ chồng Lục Hàng Vân và Nguyễn Vấn Triều tận tay nuôi dưỡng đến lớn, nhưng lại có người muốn dùng phương pháp này để bán cô, cho nên trong lòng của Nguyễn Niệm Niệm, và bản thân cô đối với gia đình nguyên chủ đó không có nhiều tình cảm.
Cô nghĩ như thế, thì liền muốn Giang Nhiên rời đi, chính lúc này cô lại thấy trong tay anh đang cầm một cục đá, anh muốn ném nó về phía của Tống Từ Minh.
Cô sợ đến mức vội vàng nắm lấy tay anh: "Đừng ném nó đi mà.
”
Giang Nhiên khẽ cau mày, và mím môi không hài lòng, anh biết cô vẫn là vì tên mặt trắng này mà đau lòng.
Cũng là vì, không biết cô đã gặp phải tình huống gì, mà chỉ sau một đêm thì tính tình liền thay đổi, cô đã nguyện ý gã cho anh.
Cô cũng là không có khả năng thích mình.
Có phải tên mặt trắng đó nói như vậy chỉ để chọc tức bản thân mình không?
Nghĩ tới đây, sắc mặt của Giang Nhiên càng đen hơn.
Nguyễn Niệm Niệm liền đến gần anh và nói: "Đang là ban ngày, nếu anh lấy đá ném trúng vào người khác, thì người đó xui xẻo lắm.
”
"Không.
"
"Như thế này lại không thể được phiếu bầu rồi, anh thành công không tốt, danh tiếng cũng không tốt, nhỡ có người nhìn thấy rồi truyền tin đi thì sao?" Nguyễn Niệm Niệm liền thấp giọng mà nói.
Giang Nhiên liền cúi đầu nhìn cô: “Anh không sợ.
”
"Em sợ.
"
Chung quanh nhất thời yên tĩnh, Nguyễn Niệm Niệm liền nói: “Chúng ta là vợ chồng, em không muốn anh mang tiếng xấu, nhất là vì loại người đó, không đáng đâu.
Lẽ nào anh không nghĩ, sau này khi em đi ra ngoài, em sẽ bị người khác chỉ trích, con chúng ta cũng sẽ bị người khác…….
”
Hòn đá lại lăn xuống đất, và nó lăn đi mấy vòng.
Những gì cô nói rất có thể là đang lừa dối anh, nhưng theo lời cô nói, sau khi họ có con, Giang Nhiên sẽ không nghe lệnh của cô nữa.
Lừa gạt chỉ là lừa gạt mà thôi.
Anh đã cam tâm tình nguyện.