Nguyễn Niệm Niệm lấy ra gần nửa cân đường nâu và nói: “Tam tẩu, em nghe Giang Nhiên nói chị dâu đang mang thai, chị dâu có thể dùng thứ này để bồi bổ cơ thể nhé.
”
Sau khi lấy ra đường nâu, thì người đó liền nhìn Nguyễn Niệm Niệm mà nói: “Tôi cũng nghe trong thôn có lời đồ là, nói chú nhỏ đã lấy vợ rồi, chỉ là tôi bụng to nên không tiện đi lại, còn anh trai của chú ấy thì lại bận đi làm rồi.
”
“Không sao đâu ạ.
” Cho dù Giang gia có tới, thì bọn họ cũng không có thời gian.
Nguyễn Niệm Niệm đưa đường nâu cho người phụ nữ có cái bụng đang khá cao.
“Mọi người vừa mới tới đây à, còn mang theo đồ để làm gì?” Nói là nói vậy, nhưng lúc đưa tay nhận đồ thì tốc độ lại khá nhanh.
Nguyễn Niệm Niệm liền cười rạng rỡ, do Giang gia không có người, cho nên cô chỉ ngồi xuống cùng tam tẩu của Giang gia để nói chuyện.
Giang Nhiên bị lão phu nhân gọi vào nhà.
Đường là thứ hiếm có, đối với Giang gia lại càng quý hiếm, Tam tẩu Vương Phượng Hà cũng không phải là người vô ơn, mặc dù từ trong Giang gia cũng không lấy được thứ gì tốt, nhưng lúc Nguyễn Niệm Niệm đi, trong tay vẫn bị người khác nhét vào một bó cải xanh và hai quả trứng gà.
"Em lấy rau xanh thôi, chị dâu, chị ăn trứng đi.
" Không phải cô không ham ăn trứng, nhưng rõ ràng là phụ nữ mang thai cần trứng hơn cô.
Vương Phượng Hà cười mà nói: “Em mang đi đi.
Những quả trứng này là gà của chú nhỏ đẻ ra, nó được tam ca của em lấy ra đó.
”
Khi Giang Nhiên bước ra, thì đúng lúc nghe được câu chuyện: "Tam tẩu, chị bảo tam ca, trứng gà thì bảo anh đi tìm người khác đi nhé, trứng gà trong nhà tôi cần giữ lại.
”
Vương Phượng Hà cũng biết, một khi chú nhỏ này kết hôn rồi, thì đương nhiên việc lấy trứng gà của nhà chị ấy sẽ không còn được làm một cách thường xuyên nữa.
"Được rồi, tôi hiểu rồi, mấy ngày nay đều nhờ có chú đấy.
" Vợ Giang Nhiên là người thành phố, vừa xinh đẹp vừa yểu điệu, và muốn ăn đồ ngon.
*
Khi Nguyễn Niệm Niệm rời đi, trên tay cô cầm một bó cải xanh, còn tay kia thì cầm hai quả trứng.
Cô đang nghĩ cách ăn hai quả trứng này.
Cô nghĩ ra vô số cách nhưng số lượng trứng thực sự có hạn, cho nên cuối cùng cô quyết định luộc chín để bảo toàn tối đa dinh dưỡng cho trứng.
Hai người trở về ngôi nhà nhỏ của mình, bởi vì là buổi trưa cho nên Nguyễn Niệm Niệm liên tục ngáp dài, vừa vào trong nhà thì liền ậm ừ mà nói: “Em muốn đi nghỉ trưa.
”
Giang Nhiên nhìn thấy cô buồn ngủ đến mức bối rối, cho nên anh liền nhận lấy quả trứng từ trong tay cô: "Ừ.
"
Tuy buồn ngủ nhưng cô cũng không hoàn toàn quên mất Giang Nhiên: “Chồng ơi, anh cũng nên ngủ một giấc đi.
”
Ậm ừ xong cô liền rời đi, để lại Giang Nhiên một mình ngơ ngác ở đó——
Trong lòng của anh đang có một cơn sóng to gió lớn nổi lên.