Tuy anh không chê, nhưng lúc này vẫn muốn nghe cô nói thêm mấy câu, giọng nói của cô mềm mại, nghe cứ như đang nũng nịu, Giang Nhiên muốn nghe cô nói nhiều hơn một chút, thế là anh trầm mặc không nói lời nào.
Nguyễn Niệm Niệm nói một mình một chặp, không thấy anh nói năng gì, khuôn mặt bé nhỏ của cô có chút ngượng ngùng: "Anh chế thật hả, thế thì thôi vậy, thực ra ở nhà tôi, ba mẹ em cũng chê phần cơm thừa của tôi mà, những thứ này cứ đặt vào giếng nước đi, chắc là...!sẽ không hỏng đâu."
Giọng nói của cô đột ngột dừng lại, trước mặt cô vươn ra một bàn tay lớn với các khớp rõ nét ——
Chắc chắn người đàn ông này thường xuyên làm việc, lòng bàn tay của anh có những vết chai mỏng.
Nguyễn Niệm Niệm không hiểu vì sao lại nhớ đến đêm qua, cảm giác bàn tay này chạm lên cơ thể mình...
Mới một thoáng mà cô mặt đã đỏ bừng.
Giang Nhiên vươn tay ra, nhìn cô giữ chặt thành cái tô không buông, cuối cùng anh cũng mở miệng: "Đói lại rồi à?"
Giọng nói trầm thấp, khàn khàn, rất dễ nghe, mang theo một hương vị lôi cuốn người khác trong vô thức.
Nguyễn Niệm Niệm nhanh chóng thả cái tô ra, vội vàng nói: "Không phải, anh ăn đi, tôi phải đi sớm."
Nói xong, cô nhanh chóng bước đi.
Giang Nhiên nhìn theo hình bóng dáng cô đang bỏ chạy, giống như mèo con vừa bị bắt quả tang ăn vụng thức ăn vậy.
Ánh mắt anh dần dần rơi vào đôi tai đỏ hồng của cô.
Khóe miệng anh nhếch lên thành một vòng cung nhè nhẹ, nhưng chỉ thoáng qua rồi vội vàng biến mất.
Anh cúi đầu, nhanh chóng ăn hết phần thịt trong tô.
Nguyễn Niệm Niệm đi vào trong nhà, muốn soi gương xem khuôn mặt của nguyên chủ ra sao, nhưng cô nhận ra một điều là trong nhà của Giang Nhiên không có thứ này.
Cô nhìn quanh mọi thứ trong căn phòng một lượt.
Nguyên chủ trong cuốn sách này cũng tên là Nguyễn Niệm Niệm, nhưng cô ấy hoàn toàn không có ý định nghiêm túc với Giang Nhiên.
Cô ấy chỉ muốn theo đuổi Tống Từ Minh, vì vậy, cô hầu như không mang theo bất kỳ thứ gì đến đâu, đồ đạc đều để hết ở khu nhà tập thể của thanh niên tri thức.
Ngay cả quần áo để thay lúc tắm rửa cũng không có, Nguyễn Niệm Niệm nghĩ rằng cô phải đến khu nhà tập thể của thanh niên tri thức lấy một ít đồ về đây.
Cho dù ý định của nguyên chủ là gì, nhưng trong thời đại xa lạ này, cô chỉ muốn ở bên cạnh Giang Nhiên thôi.
Hơn nữa, trong thời đại này, nếu cô không ở bên Giang Nhiên, với tác phong của nguyên chủ, có thể sẽ bị coi là có vấn đề rồi bị kéo đi ăn đậu phộng luôn.
Nguyễn Niệm Niệm quay lại phòng, suy nghĩ một hồi.
Đợi đến khi nhiệt độ trên mặt cô tan bớt đi, cô rời khỏi phòng, định rửa chén trước rồi mới đến khu nhà tập thể của thanh niên tri thức.
Không ngờ khi cô bước ra ngoài, bàn nhỏ trong sân đã được dọn sạch sẽ, Giang Nhiên đang cầm khăn lau bàn.
Nguyễn Niệm Niệm thấy vậy, lòng cô không khỏi vui vẻ.