Cho dù Giang Nhiên như thế nào thì chỉ riêng việc nấu ăn, dọn dẹp nhà cửa đã vượt xa nhiều người đàn ông khác rồi.
Ít nhất cũng hơn người mà nguyên chủ để ý đến, Tống Từ Minh, nấu ăn cũng không biết nấu.
Nguyễn Niệm Niệm cười nhẹ nhàng: "Giang Nhiên, tôi đi ra ngoài một chút."
Ngay từ đầu, Giang Nhiên đã nhận ra ánh nhìn của cô, nghe cô nói vậy, đôi mắt đang rũ xuống của anh trở nên lạnh lùng hơn.
Nãy giờ cô im lặng như vậy là để suy nghĩ đến chuyện này à?
Quả nhiên là cô thấy hối hận.
Hai cánh môi của anh mím lại, đồ không có lương tâm này, vừa ăn thịt con thỏ của anh ta, giờ lại muốn đi tìm một người đàn ông khác.
Giang Nhiên ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào cô.
Nguyễn Niệm Niệm vừa muốn nói rằng cô chuẩn bị đi về khu nhà tập trung của thanh niên tri thức thì bất ngờ Giang Nhiên bỏ lại khăn lau bàn, rồi bước vào phòng.
Giang Nhiên không muốn nói chuyện với cô à? Nếu nói cô không thất vọng là đang nói dối, Nguyễn Niệm Niệm cúi đầu, nghĩ một lúc rồi lại rồi lắc đầu.
Đối với Giang Nhiên, cô chính là người đã ép buộc anh, còn cưỡng đoạt luôn thân thể của anh.
Hôm nay cô đã ăn hết thịt con thỏ của anh, nhưng lại không làm gì cả.
Anh không thích cô cũng là chuyện bình thường.
Nguyễn Niệm Niệm không nghĩ nhiều nữa, chuẩn bị ra khỏi sân để đến khu tập trung của thanh niên tri thức.
Khi cô bước tới cửa, đột nhiên có người từ sau kéo cổ áo cô một cái.
Nhưng chỉ có một cái thôi rồi người đó lại buông ra.
Nguyễn Niệm Niệm ngạc nhiên quay đầu lại.
Giang Nhiên lấy ra một túi vải, mở từng lớp ra, những đồ vật ở bên trong cũng dần dần lộ ra.
Cả một đống phiếu mua và tiền, giá trị lớn lẻ các loại.
Giang Nhiên lấy ra một nửa rồi đặt vào tay Nguyễn Niệm Niệm.
Nguyễn Niệm Niệm kinh ngạc.
Chuyện này là thế nào? Giao cho cô quyền quản lý nhà cửa sao? Nguyễn Niệm Niệm thích Tống Từ Minh, nên đã từ bỏ công việc ở nội thành để đến đây theo đuổi anh ta.
Còn thường xuyên giúp tên công tử bột đó đủ chỗ, nên tiền và phiếu mua mà cô mang từ thành phố đến không đủ dùng.
Giang Nhiên cũng đã nghe nói điều này, nghĩ tới đêm qua, Giang Nhiên bèn lấy tiền và phiếu mua mà mình đã tiết kiệm ra.
Sau đó, nói chuyện với vẻ mặt lạnh lùng,: "Những thứ này, không được phép cho… người khác đâu đấy."
Sau khi nói xong, anh người quay đi lau bàn tiếp.
Nguyễn Niệm Niệm nhìn tiền và phiếu mua trong tay mình, cô thấy rất rõ ràng, Giang Nhiên đã đưa cho cô hơn phân nửa.
Trong lòng cô rất vui vẻ.
Anh thực sự để cô quản lý nhà cửa.
Người này tuy bên ngoài có vẻ lạnh lùng nhưng trong lòng lại là người ấm áp.
Nghĩ về điều này, cô cẩn thận cất vé vào trong người sau đó vui mừng bước ra khỏi nhà.
Chờ cửa gỗ kêu lách cách một tiếng rồi đóng lại.
Giang Nhiên nhìn cái bàn rồi vứt khăn lau vào trên bàn, vẽ mặt không có gì tốt.