Thẩm Yên không ôm được Mạn Mạn, chỉ có thể ngồi xuống vị trí bên cạnh con bé, dùng cách này để ở bên con gái.
Không thấy Tưởng Minh Húc, ngay cả Tưởng Duệ cũng không biết chạy đi đâu, nếu như trước đây, Thẩm Yên sẽ rất lo lắng.
Nếu như đã làm mẹ kế, vậy cô có trách nhiệm giám hộ Tưởng Duệ.
Nhưng cô đã chết rồi, còn quản được bao nhiêu?
Hơn nữa, nếu không phải Tưởng Duệ đẩy cô một cái thì cô làm sao chết được?
Mạn Mạn làm sao có thể trở thành đứa trẻ không có mẹ?
Thẩm Yên vô thức sờ cổ mình, đã không còn chảy máu nữa nhưng cảm giác sinh mệnh trôi đi, cô vẫn có thể nhớ rõ.
Người giết cô là kẻ xấu, cũng là cô chủ động đi che chắn cho Tưởng Duệ nhưng không có nghĩa là Tưởng Duệ trong sạch.
Lúc đó cậu nhóc nghĩ như thế nào, là quá sợ hãi, muốn cô chắn trước người cậu nhóc?
Hay là giống như trước đây, chỉ cần cô đến gần thì theo phản xạ có điều kiện mà đẩy cô ra?
Hoặc là muốn nhân lúc này trút giận?
Đủ loại suy đoán lướt qua trong đầu, Thẩm Yên không hiểu được động cơ của Tưởng Duệ vào khoảnh khắc đó, cô chỉ biết mình không muốn chết.
Mạn Mạn của cô mới ba tuổi, sau này phải làm sao?
Tay đặt trên vai nhỏ bé của con gái, từng cái từng cái vỗ về cô bé.
Nếu không có nhà họ Tưởng, Thẩm Yên không thể học hành biết chữ, nói không chừng đã chết đói từ lâu.
Cho dù có khó khăn lớn lên, với tính cách của bà Thẩm, chắc chắn cũng sẽ sớm gả cô đi, dùng để đổi tiền sính lễ.
Nhà họ Tưởng đối xử tốt với cô, mà Tưởng Minh Húc lại là trí thức hiếm có, con người nho nhã, không giống với nhiều người đàn ông ở quê.
Nói không có tình cảm với Tưởng Minh Húc là không thể, nếu không cô cũng sẽ không liên tục nhún nhường, nuốt mọi đắng cay vào bụng, cũng sẽ không dùng mạng sống của mình để bảo vệ anh ta và đứa con của vợ trước.
Nhưng bây giờ, nhìn đứa con gái yếu đuối bất lực, không có ai dựa dẫm, Thẩm Yên hối hận rồi.
Người yêu Tưởng Duệ rất nhiều, ngay cả Tưởng Minh Húc, người khiến ánh ta đau lòng nhất cũng là đứa con đầu của anh ta.
Toàn tâm toàn ý yêu Mạn Mạn, chỉ có cô mà thôi.
Mặc dù cha mẹ Tưởng và bà Thẩm không giống nhau, họ sẽ không để Mạn Mạn chịu đói, cũng sẽ không đánh mắng cô bé nhưng đứa trẻ mất đi sự che chở của cha mẹ, con đường sau này nhất định sẽ gian nan hơn người khác.
Mạn Mạn đã tận mắt chứng kiến cảnh tượng đẫm máu đó, chắc chắn rất sợ hãi.
Thẩm Yên muốn ôm con gái, hết lần này đến lần khác cố gắng, kết quả cuối cùng cũng chỉ giống như một cơn gió thoảng, lặng lẽ thổi qua cơ thể Mạn Mạn.