Nhóm dịch: Thất Liên HoaNgười đến căn cứ nông học thứ chín, hoặc là dã tâm lớn, muốn trở thành nhân viên gieo trồng, thậm chí là nghiên cứu viên; hoặc là đến đường cùng, muốn đánh cược với cuộc sống tương lai một phen.
Triệu Ly Nùng nhìn chằm chằm màn hình một lúc lâu, cô thoát khỏi, bắt đầu tìm kiếm "Nghiên cứu viên".
Rất nhanh, cô liền biết rõ.
Ở thế giới này, địa vị của nghiên cứu viên gần như cao nhất, công việc được người ta tôn trọng nhất.
Triệu Ly Nùng chậm rãi tắt máy tính lượng tử đi, nghĩ thầm bằng không vẫn tiếp tục học làm ruộng thôi, nghiên cứu viên nơi này không những được hãnh diện với tổ tiên, mà còn có phúc lợi cao nữa, nếu ba mẹ biết, chắc chắn cũng vui vẻ.
Cũng không biết cô ở thế giới ban đầu thế nào rồi.
Triệu Ly Nùng nghĩ tới cản mình ngã xuống bờ ruộng, chắc là không ngã vỡ đầu đâu, lúc cô mất đi ý thức không hề thấy đau, càng giống như đã ngủ thôi.
"A, nhìn bên kia.
" Hà Nguyệt Sinh phía đối diện dùng mũi chân đá đá Triệu Ly Nùng, ý cô nhìn ra bên ngoài: "Bắt đầu phun thuốc bảo vệ rồi.
"Triệu Ly Nùng quay đầu nhìn lại, tất cả tân sinh đã lên xe, hai chiếc máy bay đang bay vòng chia nhau ra, một trước một sau phun chất lỏng ra, mùi cay mũi chợt lan ra bốn phía.
Xe cứu viện xếp thành hàng dài chậm rãi rời khỏi, thân xe lung lay trên đường đá, hai chiếc máy bay màu xanh quân đội phun thuốc ở trên không càng lúc càng xa, chỉ có đoàn tàu chệch đường ray vẫn dừng lại tại chỗ.
Dưới ánh mặt trời, toàn bộ giống như nhìn đâu vào đấy nhưng lại vô cùng kỳ quái.
Địa điểm đoàn tàu xảy ra chuyện cách căn cứ nông học số chín không xa lắm, xe cứu viện chạy khoảng bốn mươi mấy phút là tới nơi.
Trong lúc đó, nhờ sự giúp sức của máy tính, Triệu Ly Nùng đã hiểu hơn về thế giới này.
So với thế giới trước kia, thế giới mới này có rất nhiều nguy cơ tiềm ẩn, mạng sống của người nông học có thể bị uy hiếp bất cứ lúc nào.
Dù cho địa vị được nâng cao, cũng là vì bọn họ đã trả một cái giá rất lớn.
Triệu Ly Nùng không hề suy nghĩ đến vấn đề an toàn, ngược lại, cô theo bản năng suy nghĩ về nguyên nhân những thực vật bị biến dị này.
Có lẽ là bệnh nghề nghiệp, nhưng bản thân lại không phát hiện ra.
Cuối cùng xe cứu viện đã đến, tất cả mọi người đều bị gọi xuống xe, Triệu Ly Nùng chủ động đi theo Hà Nguyệt Sinh.
Rất rõ ràng, anh thuộc kiểu người hết sức nhiệt tình, anh không hề cảm thấy thắc mắc quá nhiều về hành vi của Triệu Ly Nùng.
Là sự lựa chọn tốt nhất để cô tìm hiểu về thế giới mới này.
Đợi sau khi mọi người đã xuống hẳn, xe cứu viện lái đi hết, trước cửa căn cứ nông học số chín chỉ còn lại những tân sinh đang kéo va li.
Đập vào mắt họ chính là cánh cổng lớn được đúc bằng kim loại bạc cao mười mét, trên cửa có treo một tấm biển “Căn cứ nông học số chín”, hai bên là vách tường cao dày nối dài, trên đấy còn có người đang đi tuần tra, hệt như bức tường thành thời cổ đại.
Triệu Ly Nùng cúi đầu nhìn dưới chân mình, là nền xi măng giống như đã được đổ bê tông, nhưng bên trong vẫn còn trộn lẫn những thứ khác.
Cứ mỗi một đoạn sẽ có một thứ hình tròn được khảm nạm bên trong đó.
“Mời tân sinh xếp hàng kiểm tra, bước vào theo thứ tự.
”Trên vách tường đột nhiên vang lên giọng nữ máy móc, nhưng có phần ôn hoà chứ không gấp gáp như trên tàu.
“Kiểm tra xong sẽ phân chia phòng, cậu đã nghĩ xong chỗ ở cho mình chưa?” Hà Nguyệt Sinh quay đầu hỏi.
Triệu Ly Nùng chau mày: “Không phải chia phòng?” Logic trong câu nói này của anh không đối chiếu được.
.