Nhóm dịch: Thất Liên HoaLúc này trên màn hình lập tức nhảy ra một ô chữ màu đỏ: [Số dư không đủ, vui lòng xác nhận!]Triệu Ly Nùng: “?”Không biết tại vì sao, cô bỗng có một dự cảm chẳng lành.
Triệu Ly Nùng tắt đi dòng chữ màu đỏ, tìm nửa ngày cuối cùng đã nhìn thấy số dư của mình: Tám mươi tám.
Chữ sổ nhỏ nhỏ màu đen, chất chứa sự trêu ghẹo cực lớn.
…“Thế nào?” Hà Nguyệt Sinh đợi ở bên trong, khi thấy Triệu Ly Nùng đi tới thì nóng lòng nói: “Tôi nói không sai phải không? Căn phòng ở vòng giữa cũng không nhiều, tin tức này người bình thường ai cũng biết cả.
”Triệu Ly Nùng im lặng gật đầu.
“2-5-515.
” Hà Nguyêt Sinh hỏi: “Đây là số phòng của tôi, cô ở toà nào?”Triệu Ly Nùng vẻ mặt lạnh lùng đưa tay lên, để lộ số phòng trên màn hình máy tính lượng tử.
Hà Nguyệt Sinh: “…Sao cô vẫn ở vòng ngoài cùng vậy?”Những số một, hai, ba ở đầu lần lượt đại diện cho vòng trong, vòng giữa và vòng ngoài cùng.
“Tôi cảm thấy vòng ngoài cùng cũng được lắm.
” Triệu Ly Nùng nhất quyết không chịu thừa nhận bản thân hết tiền.
Ở thế giới trước đây, Triệu Ly Nùng cũng chưa từng buồn rầu vì tiền như vậy.
Điều kiện của ba mẹ cô rất bình thường, nhưng cô biết đọc sách, nhà trường không những không thu tiền học phí mà mỗi năm còn có đủ loại học bổng trao cho cô.
Khi lên đại học, tuy yêu cầu của giáo viên hướng dẫn vừa nhiều lại vừa hỗn tạp, nhưng mỗi lần cô đều có được thù lao hậu hĩnh.
Đây là lần đầu tiên Triệu Ly Nùng nghèo nàn đến vậy.
Tám mươi tám, thật là con số may mắn.
“Thực ra mỗi ngày căn cứ đều có bảo vệ đi tuần, dù cô ở vòng ngoài cùng, cách khu vực trồng trọt còn một quãng đường, không cần lo lắng quá.
” Hà Nguyệt Sinh an ủi, anh mới đi vào vài phút nhưng đã lấy được bản đồ phân bồ toà nhà kí túc xá của căn cứ nông học số chín: “Cô xem đi, toà số mười một ở ngoài cùng trùng hợp ở phía trước toà số năm.
”Triệu Ly Nùng lơ là liếc bản đồ phân bố toà nhà một cái.
Từ sau khi cô biết được số dư của bản thân, cô nghiên trọng nghi ngờ bản thân thuộc về kiểu người nghèo rớt mồng tơi, cái gì cũng không có, liều lĩnh đến căn cứ nông học để đánh cược một phen.
“Chúng ta thêm bạn bè trước đi.
” Hà Nguyệt Sinh nói: “Để sau này tiện liên lạc.
”Triệu Ly Nùng không từ chối, kết bạn với anh.
Xe cứu viện đã ở bên trong đợi bọn họ, sau khi tất cả tân sinh viên kiểm tra an toàn, chia phòng xong, lại bắt đầu ngồi lên xe, chở đến chỗ ở.
Hà Nguyệt Sinh nói không sai, sau khi vào căn cứ đã có thể nhìn thấy toà nhà hình tròn ở vòng trong kia từ xa, nó rất cao, chiếm diện tích rất lớn, trên đỉnh toà nhà còn có đủ loại máy bay trực thăng đỡ ở đấy.
Căn cứ nằm ở trung tâm, bên ngoài là những mảnh đất rộng lớn còn đang được để trống, thình thoảng sẽ có người đứng ở rìa, điều khiển máy móc, không biết đang làm gì.
Bên trên còn có đội bảo vệ đang đi tuần tra, hai tay của họ vác khẩu súng trường, bộ dạng căng thẳng.
Xe lái vào bên trong, từng túp lều bằng kính bắt đầu xuất hiện, trước cửa lều đều treo một tấm biển.
Triệu Ly Nùng nhìn thấy trên biển có ghi rất nhiều tên của cây trồng, còn cả giống gà, giống vịt, giống cá.
Căn cứ nông học này có phần giống với viện nông học ở thế giới kia của cô.
Cuối cùng Triệu Ly Nùng đã tìm được cảm giác thân thuộc ở thế giới xa lạ này rồi, dù trước đây có không muốn trồng trọt đi chăng nữa, nội dung liên quan đến nông học gần như đã khắc sâu vào xương tuỷ cô rồi.
Nhưng chỗ này ít nhiều gì cũng có chút khác biệt, không giống với hoạt động đón mới đưa cũ.
.