Chỉ với tay chân lèo khèo kia của cô, có thể chống cự được hắn chắc?Nghĩ tới sắp chiếm hữu được Lâm Vi tới nơi, khóe miệng Hồ Dược Tiến lại lộ ra nụ cười dung tục hơn một chút."Lâm Vi, tánh tôi đây thương hoa tiếc ngọc.
Nếu cô biết điều thì nhanh thuận theo tôi, đừng không biết tốt xấu ép tôi phải xuống tay với cô."Lâm Vi cười lạnh: "Lời này phải dành tặng cho anh đấy, biết điều chút thì cút cho nhanh cho lẹ, bằng không đừng trách tôi đây không khách sáo với anh nhé."Hồ Dược Tiến đương nhiên không nghe lọt tai những gì mà Lâm Vi nói, đáng tiếc anh ta chỉ vừa đến sát bên người Lâm Vi, giây tiếp theo đã nhìn thấy Hồ Dược Tiến bị điện giật ngã thẳng xuống nền đất nằm im bất động.Nhìn thấy Hồ Dược Tiến ngã sóng xoài ra đất, Đại Bảo tò mò lên tiếng hỏi, "Mẹ, người này bị sao mà đột nhiên ngất xỉu rồi kia?"Nhị Bảo nhíu chặt hàng lông màu nhỏ, nhìn đăm đăm Hồ Dược Tiến, "Chắc không phải là giả vờ đấy chứ?"Tam Bảo dè dặt đến trước Hồ Dược Tiến, nhéo mấy cái vào nách anh ta, "Không phải giả vờ đâu, ông ta bất tỉnh thiệt rồi nè.""Mẹ, vừa rồi mẹ làm pháp thuật gì vậy?" Nhị Bảo nhịn không được hỏi Lâm Vi.Lúc đầu Lâm Vi còn không biết phải giải thích thế nào, được Nhị Bảo hỏi vậy trái lại làm cô nghĩ ra được một cái cớ.Lâm Vi dáng vẻ trang nghiêm bắt đầu nói nhăng nói cuội, "Thần tiên trên trời thấy mẹ con chúng ta đáng thương, chẳng những là cho chúng ta cái ăn, còn cho mẹ một pháp thuật làm người khác bất tỉnh nữa đấy, nếu gặp phải người xấu, có thể dùng nó để bảo vệ mình."Nghe Lâm Vi giải thích, rõ ràng có chút hoang đường, thế nhưng ba đứa trẻ lại tin răm rắp, cảm thấy Lâm Vi không lừa chúng.Dù lúc này Hồ Dược Tiến đã bất tỉnh, nhưng Lâm Vi cũng không có ý định chỉ đơn giản vậy đã bỏ qua cho anh ta.Hôm nay không dạy dỗ Hồ Dược Tiến ra trò thì sau này anh ta sẽ canh cánh chuyện lần này, sẽ lại tiếp tục đến tìm cô gây phiền phức.Lâm Vi đổi một bó giấy thừng từ trong hệ thống, trực tiếp trói Hồ Dược Tiến lại."Đại Bảo, múc cho mẹ một gáo nước lạnh lại đây con." Lâm Vi lên tiếng sai Đại Bảo.Đại Bảo vội đáp vâng, cũng không hỏi Lâm Vi múc nước để làm gì, sau khi nghe mẹ dặn dò xong chẳng mấy chốc đã múc được một gáo nước lạnh đưa tới cho Lâm Vi.Lâm Vi nhận gáo nước lạnh rồi dội thẳng tay, giội nguyên gáo nước lạnh lên mặt Hồ Dược Tiến.Hồ Dược Tiến vốn đang bị điện giật làm cho bất tỉnh, mặt bị tạt một gáo nước lạnh, tỉnh phắt dậy.Sự tỉnh táo này không khiến anh ta giật mình, mà chỉ thấy Lâm Vi lạnh căm nhìn chằm chằm mình.
Còn cơ thể thì đang bị trói chặt đến muốn giãy dụa cũng chẳng thể giãy dụa được.Hồ Dược Tiến hơi hoảng sợ, bản thân đang định ra tay với Lâm Vi, nhưng chẳng biết vì sao cả người bất chợt lại tê rần, ngay sau đó thì mất đi ý thức, đến khi tỉnh lại thì bỗng nhiên bị Lâm Vi trói chặt.Tình huống kỳ quái như này khiến Hồ Dược Tiến trong lòng nảy sinh nỗi sợ hãi, "Cô....!cô đã làm gì tôi rồi?"Giọng nói của Hồ Dược Tiến hơi run rẩy, không dám nhìn thẳng Lâm Vi, cảm giác người phụ nữ này hệt như ma quỷ vậy.Lâm Vi của ngày xưa rõ ràng là không như thế này, Lâm Vi ngay trước mặt anh ta, mặt không chút thay đổi nhưng lại cho người khác cảm giác như một người hoàn toàn khác vậy.Dưới cái nhìn lạnh lẽo đăm đăm của Lâm Vi, Hồ Dược Tiến cảm thấy phía sau lạnh buốt cả người.Lâm Vi cười lạnh nói, "Tôi cũng chỉ làm anh ngất đi, trói anh lại, còn chưa kịp làm gì đâu nha.
Không vội, cứ từ từ, còn nhiều trò hay ở phía sau lắm đấy.
Aiiii.....!Tôi bảo anh cút xéo anh lại chẳng chịu, nếu đã vậy thì không được trách tôi không khách sáo đâu đấy nhé." Lâm Vi nói xong, trực tiếp cầm khúc gỗ lên quất xuống người Hồ Dược Tiến.Sở dĩ cô làm cho Hồ Dược Tiến tỉnh lại trước khi cô xuống tay đánh anh ta, cũng chủ yếu là vì suy nghĩ nếu đánh anh ta vào lúc anh ta ngất xỉu, vậy anh ta đâu cảm nhận được đau đớn, quá dễ dãi cho anh ta rồi. Mặt khác nếu trong lúc anh ta tỉnh táo không dạy đỗ anh ta, như vậy rất khó để anh ta nhớ thật lâu.Lâm Vi không chút nương tay, chỉ mấy gậy mà Hồ Dược Tiến bị đánh sưng mặt sưng mũi, theo sau đó là tiếng vang vọng như tiếng lợn bị cắt tiết..