Niên Đại Cô Vợ Có Không Gian Mang Theo Ba Bảo Đi Làm Ruộng


Nhìn thấy đức hạnh này của Hồ Dược Tiến, trong mắt Lâm Vi ánh lên sự khinh bỉ."Chỉ nhiêu đây thôi đấy hả? Ha ha, đàn ông trai tráng, anh cũng không thấy thẹn nhỉ? Nếu đã không có bản lĩnh sao lại còn có ý đồ với bà cố nội đây, xem tôi xử anh thế nào nhé."Lâm Vi dứt lời lại lấy gậy gỗ đánh tới tấp.Ba đứa nhỏ đứng ở một bên nhất thời xem đến ngẩn cả người.Mẹ của chúng thật quả cảm quá đi thôi!Nhưng mà nhìn cũng có vẻ rất là ngang ngược, trong lòng cũng rất sảng khoái.Đối với người xấu, hẳn là nên đối phó như thế.Hồ Dược Tiến kêu rên liên hồi, ngay sau đó liền vội vàng xin tha, "Tôi sai rồi, tôi sai rồi thưa bà cố nội.

Bà cố nội tha cho tôi đi, cầu xin cô đây, tôi không dám nữa đâu."Nghe Hồ Dược Tiến nói vậy, động tác của Lâm Vi mới dừng lại.Lúc này, khuôn mặt của Hồ Dược Tiến đã bị đánh tới nhìn không khác gì cái đầu lợn.Vốn đã xấu trai, nhìn thế này Hồ Dược Tiến lại càng xấu hơn.Lâm Vi nhìn chằm chằm Hồ Dược Tiến, cười lạnh nói, "Hồ Dược Tiến, làm người thì phải tự mình biết mình, anh cũng không thử tự soi coi mình có đức hạnh thế nào.


Người thì đã xấu lại còn bỉ ổi như này, dám có ý đồ với bà đây hả?  Thật đúng là cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga mà.

Chỉ với sự xấu xí của anh, đừng nói là tôi nhìn anh chướng mắt, đoán chừng đến con chó cái già trong thôn này nhìn anh cũng còn thấy chướng mắt nữa đấy.

Anh không nên tìm tôi, mà nên đi tìm một con cóc cái để phối giống mới phải."Vốn đã phải chịu đả kích nghiêm trọng về mặt cơ thể, lúc này tâm hồn lại bị Lâm Vi giáng thêm một đòn nặng nề, anh ta tức đến mức suýt thì hộc máu.Ả tiện nhân này, đánh anh ta còn chưa tính, thế mà còn giễu cợt anh ta xấu xí.Ngày thường thứ mà Hồ Dược Tiến để ý nhất chính là cái này.Bởi vì anh ta quả thực xấu xí, cho nên không muốn để người khác nói ra.


Hễ có ai đó nói anh ta xấu xí, anh ta liền cảm thấy lòng tự tôn của anh ta bị xúc phạm.Cùng lúc đó, Hồ Dược Tiến cũng coi như là hiểu ngọn ngành, vì đâu mà Lâm Vi không thích anh ta, hóa ra là chê anh ta xấu xí.Hồ Dược Tiến nhất thời quên mất tình cảnh của mình, tức đến nổ phổi: "Thứ tiện nhận, mày đợi đấy cho tao, xem qua hôm nay ông mày sẽ xử đẹp mày ra sao!"Lời nói của Hồ Dược Tiến vừa dứt, Lâm Vi không chút khách khí, trực tiếp nhào tới phía trước anh ta, vả chan chát vào mặt anh ta thêm vài bạt tai.Nhị Bảo nhìn thấy, vội vàng nói, "Mẹ, mẹ đừng dùng tay, đánh nhiều tay sẽ đau lắm đấy.

Loại người này da mặt dày, tay của mẹ thì lại quá mềm mịn.

Mẹ dùng cái này đi, cái này dễ đánh hơn ạ!"Nhị Bảo vừa nói vừa đưa cho Lâm Vi một tấm ván gỗ.Lâm Vi nhìn tấm ván gỗ mà Nhị Bảo đưa cho mình, kết hợp với lời Nhị Bảo nói, mém nữa thì phì cười.Lão nhị này, mới tí tuổi đầu đã xấu bụng thế này rồi, mai sau lớn đoán chừng là lại càng ghê gớm hơn thế này.Có điều Lâm Vi cảm thấy Nhị Bảo nói rất đúng, thẳng tay đánh Hồ Dược Tiến cũng quá thiệt cho tay mình rồi, đánh anh ta tay cô cũng sẽ đau.Lâm Vi bèn nhận lấy tấm ván gỗ Nhị Bảo đưa tới, đánh liên tiếp vài cái thật giòn tai vô mặt Hồ Dược Tiến."Đến anh lên tiếng rồi đấy, anh còn dám xử đẹp tôi nữa không hả? Nếu anh muốn xử tôi, thì ngày hôm nay để tôi giết chết anh trước đã nha."Tấm bản gỗ này quả thực là dễ đánh hơn tay.Hồ Dược Tiến bị đánh đến văng hai chiếc răng ra ngoài, máu me đầy miệng.Lâm Vi cũng vẫn chưa có ý định dừng tay lại, sau khi đánh thêm vài cái nữa, cô lại mở lời, "Ha ha, Hồ Dược Tiến! Nếu tôi đã có thể tẩn anh lần này, thì lần sau cũng có thể lại xử lý anh thế này thêm nữa đấy.


Không thì anh cứ thử mà xem, xem anh có động vào tôi được không."Lần này Hồ Dược Tiến thực sự là bị đánh đến hãi hùng rồi, mặt của anh ta sắp bị đánh đến nát tươm rồi!Nếu cứ tiếp tục như này, anh ta sẽ bị đánh đến chết mất.Lúc này Hồ Dược Tiến mới nghe lọt những gì Lâm Vi nói.Người phụ nữ này, quá độc ác, cũng quá quái quỷ, không thể trêu vào được.Chính mình là đàn ông con trai, lại có thể bị cô ăn hiếp đến thành dạng này, ai mà có thể ngờ tới được đâu cơ chứ..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận