Quả nhiên, trước khi hai anh em kia kịp ra tay, bí thư Trương đã không nhìn nổi nữa, “Được rồi, làm loạn đủ chưa?Dương Đại Xuân, cái bộ dạng này của bà, sau này tôi phải kéo bà lên công xã, phê bình giáo dục bà cho tốt mới được.
Đến bây giờ bà vẫn chưa nhận ra sai lầm của mình à?Bà còn muốn làm gì?"Bí thư Trương nói xong liền nói với nhà họ Tô: "Một mình bà ta u mê còn chưa đủ, mấy người còn muốn hùa theo phải không?"Dù nhà họ Tô có lợi hại đến đâu cũng không dám xúc phạm đến bí thư xã.
Nhất thời đám người đều đứng đàng hoàng lại, ngay cả Dương Đại Xuân dưới cái nháy mắt của Tô Đại Sơn cũng ngậm chặt miệng.
Việc này, dưới sự chủ trì của bí thư Trường cuối cùng cũng kết thúc.
Lâm Vi khá hài lòng với kết quả này.
Cô lấy được rất nhiều tiền, ở thời đại này, một nghìn chín trăm đồng không hề ít, có thể mua được rất nhiều thứ.
Quan trọng nhất là khuôn mặt của Dương Đại Xuân đãi tái lại vì tức, cô lấy đi nhiều tiền của bà ta như vậy, nói không chừng tim Dương Đại Xuân còn đang rỉ máu cũng nên.
Sau khi xả được cơn tức này, tâm trạng của Lâm Vi vô cùng tốt.
Việc này đương nhiên ít nhiều là nhờ có bí thư Trương, nếu không có bí thư Trương thì sự việc đã không được giải quyết suôn sẻ đến vậy.
Lâm Vi cảm ơn bí thư Trương, bí thư Trương xua tay nói: "Đồng chí Lâm Vi, đồng chí Tô Khánh Hoa đã hi sinh rất lớn, với tư cách là bí thư xã, tôi giúp đỡ người nhà cậu ta giải quyết khó khăn là việc nên làm, cô không cần khách sáo với tôi.
Ngoài ra, nếu sau này có gặp khó khăn gì thì đến tìm tôi.
Nếu người nhà họ Tô còn dám đến gây rắc rối cho cô, cứ nói với tôi, tôi sẽ giúp cô giải quyết.
"Lâm Vi đáp lại, liên tục cảm ơn.
Sau khi xử lý xong chuyện của Lâm Vi, bí thư Trương có việc khác phải xử lý nên lập tức quay về xã.
Lâm Vi đưa ba đứa con trai của cô trở về.
Một nghìn chín trăm đồng lấy từ nhà họ Tô được cô cẩn thận cất vào không gian.
Bao gồm số tiền kiếm được trên trấn hôm nay, trong tay Lâm Vi có tổng cộng gần hai nghìn đồng.
Số tiền lớn như vậy, hiện tại sẽ giúp cô và ba đứa con trai có một cuộc sống tốt đẹp.
Theo dự định của Lâm Vi, sau khi nhà được sửa xong, cô sẽ đến huyện thành mua một ít đồ dùng trong nhà.
Nhà cửa phải gọn gàng ngăn nắp thì cuộc sống mới cải thiện được.
Ngoài ra, Đại Bảo và Nhị Bảo đã đến tuổi đi học nên Lâm Vi phải đưa Đại Bảo Và Nhị Bảo đến trường.
Bây giờ là năm 1964.
Dù đã đình chỉ vài năm, không thể vào đại học nhưng sau này kỳ thi đại học có thể được khôi phục.
Khi đó Đại Bảo mười chín, Nhị Bảo mười bảy, đó là độ tuổi vàng để thi đại học.
Trước đây, nguyên chủ thậm chí còn không đủ cơm ăn, huống chi là có tiền cho con đi học.
Bây giờ, không nói đến việc Lâm Vi đã lấy được một nghìn chín trăm đồng từ nhà họ Tô, dù không lấy được tiền, cô vẫn phải đưa con đi học.
Lâm Vi biết tầm quan trọng của việc đi học và tiếp thu kiến thức.
Không chỉ để con đi học đại học, có tương lại, đọc thêm nhiều sách, trau dồi kiến thức là điều đúng đắn, người đi học và không đi học có trình độ văn hóa và tầm nhìn khác nhau.
Lâm Vi vừa về, Lưu Xuân Hoa liền tới.
Lâm Xuân Hoa, chồng cô là Vương Đại Trụ và cả những người thợ đều cùng đếnNhững người đến là để sửa nhà cho Lâm Vi.
Chuyện Lâm Vi và nhà họ Tô trở mặt đã truyền đến đội sản xuất, vừa hay Lưu Xuân Hoa cũng nghe nói.
Lúc này gặp được Lâm Vi, Lưu Xuân Hoa tới trước mặt Lâm Vi xác nhận: "Vi Vi, vừa rồi em thật sự đến Giang gia bên kia làm loạn à?"Lâm Vi gật đầu, kể cho Lưu Xuân Hoa chuyện tối qua một lượt.
Lưu Xuân Hoa sau khi nghe xong thì tức giận không thôi.
Đây là nhà chồng kiểu gì thế?Nếu đổi lại cô ấy là Lâm Vi, chắc chắn cũng sẽ lật tung trời!.