Bản thân Lâm Vi đã ăn khá nhiều, khoảng một bát rưỡi, cũng ăn rất nhiều thịt cải trắng.
Sau khi ăn uống no đủ, Lâm Vi vuốt ve bụng.
Thoải mái quá!Kiếp trước, Lâm Vi cảm thấy mình kiếm được rất nhiều tiền, rất rất nhiều, nhưng lại cảm thấy không có ý nghĩa gì.
Nhưng kiếp này, thời đại này, nhận ra để có thể ăn no uống đủ là một điều vô cùng hạnh phúc.
Có lẽ, đôi khi có quá nhiều trái lại sẽ mất đi sự tốt đẹp vốn có.
Buổi trưa sợ không đủ ăn nên Lâm Vi nấu rất nhiều cơm.
Cả nhà không ăn hết, cuối cùng còn thừa khá nhiều.
Nồi làm từ đất nung nên dưới đáy nồi vẫn còn một lớp cháy.
Lâm Vi không lãng phí số cơm còn dư, chấm vào nước sốt thịt kho, thêm một ít cải trắng rồi làm sáu bảy nắm cơm.
Đồ ăn chia cho các công nhân, vừa khéo mỗi người một cái.
Đợi lát nữa đun sôi cả buổi chiều rồi đưa cho các công nhân làm bữa xế.
Trong nhà còn rất nhiều thịt kho, nhưng Lâm Vi lại không cho vào cơm nắm, dù sao thời đại này mà ăn thịt thì quá rêu rao.
Nếu muốn có một cuộc sống yên bình bên con cái, lúc cần khiêm tốn thì nên hạ thấp mình mới phải.
Buổi chiều, các công nhân tiếp tục đến làm việc.
Dù trong tiết trời lạnh giác, mọi người vẫn đổ mồ hôi.
Vừa nóng vừa lạnh như vậy rất dễ bị cảm.
Lâm Vi suy nghĩ một chút rồi đi pha một ấm trà gừng.
Gừng không đắt, cô mua một ít trong khu mua sắm của hệ thống, chỉ tốn vài đồng là có thể nấu được nhiều lần.
Lâm Vi chuẩn bị xong một ấm trà gừng, cô gọi các công nhân lại nghỉ ngơi chốc lát, uống chút trà gừng, nhân tiện hâm nóng cơm nắm.
Việc Lâm Vi pha trà gừng cho mọi người đã khiến người ta rất cảm động.
Làm việc vào mùa đông, uống trà gừng có thể chống cảm.
“Mọi người nhân tiện ăn miếng cơm nắm lót dạ, làm việc cũng có sức hơn!” Lâm Vi nói, đưa vào mỗi người một cái.
Cơm nắm có kích thước bằng nắm tay của một người, người trưởng thành bình thường ăn ba cái là có thể no bụng.
Đối với người ở thời đại này mà nói, cơm nắm chắc chắn là món ngon.
Đây là cơm nắm, không phải bánh cao lương, mọi người trong đội sản xuất ăn cơm không đủ no, làm gì có nhà ai có điều kiện được ăn cơm nắm?Lâm Vi lại sẵn sàng cho họ món ngon như vậy!Tất cả mọi người đều không phải không biết xấu hổ, Lưu Đại Trụ nói: "Em gái Lâm, chúng tôi chỉ cần uống trà gừng thôi.
Cơm nắm thì không cần đâu, em giữ lại cho bọn trẻ ăn đi.
""Đúng thế, chúng tôi không cần đâu.
Uống trà gừng đã tốt lắm rồi, sao có thể ăn cơm nắm của cô được! "Một công nhân phía sau Lưu Đại Trụ chen vào nói.
Lâm Vi kiên trì nói: "Không sao đâu, bọn trẻ đều đã ăn cả rồi, đây là cố ý làm cho mọi người, mọi người đầu cầm đi, đừng khách sáo.
Nhà tôi trong hai ngày tới phải phiền đến mọi người rồi.
Đàn ông trai tráng ăn không đủ no thì làm sao có sức làm việc đúng không nào.
Mọi người ăn cơm nắm mới có sức giúp tôi làm nhiều việc hơn được"Lâm Vi nói xong liền nhét một nắm cơm vào tay mỗi người.
Mọi người chẳng thể từ chối được sự nhiệt tình của Lâm Vi, đành phải nhận lấy.
Mùi vị của cơm nắm rất tuyệt, vốn được làm từ gạo, bên trong có bắp cải xào và nước sôt thịt kho, đối với mọi người thì thực sự là thơm đến khó tả.
Những người này bình thường chỉ ăn các loại lương thực phụ ít ỏi như khoai lang, ngô, hạt cao lương, không ngon bằng cơm trắng.
Ăn người miệng ngắn, bắt người tay ngắn.
Các công nhân ăn cơm nắm Lâm Vi làm đều làm việc chăm chỉ và nghiêm túc hơn nhiều.
Người ta đối xử tốt với họ, họ phải cống hiến một phần chân thành để đáp lại.
.