Niên Đại Mỹ Nhân Xuyên Sách Tán Tỉnh Nhầm Người


May mắn là anh ta bị vị chú út như Diêm Vương sống của mình đá ra ngoài, nếu không, gặp phải một cô gái như vậy thì anh ta sẽ xui xẻo đến tám đời mất!

Lục Thiếu Vũ cười lạnh một tiếng, đạp ga, không quay đầu lại mà lái xe đi thẳng.


Triệu Lan Tâm cũng không biết rằng người vừa lướt qua kia chính là vị thiếu gia nhà họ Lục "ăn chơi trác táng" trong miệng cô ta.


Mấy người bạn vẫn luôn bóng gió mà hỏi thăm về cuộc xem mắt của cô ta với thiếu gia nhà họ Lục, nhưng cô ta đã bị Triệu Nỉ Ca - người mới nhận về từ ba hôm trước, đã cướp mất cơ hội xem mắt lần này rồi.

Loại chuyện này sao cô ta có thể để người khác biết được.


Vị tiểu thiếu gia nhà họ Lục kia nổi tiếng là ăn chơi hoang đàng, nhưng ở cái đất Kinh Thị này có cô gái nào mà không muốn gả vào nhà họ Lục cơ chứ?

Triệu Nỉ Ca, mày cứ chờ xem, tao sẽ không cho ngươi cơ hội cưỡi lên đầu tao đâu.


*
Triệu Nỉ Ca cắt miếng bít tết, ánh mắt đảo qua hầu kết đang trượt lên trượt xuống của người đàn ông khi anh uống nước: “Lục thiếu bình thường có uống rượu không?”


"Không uống.

"

Lục Yến Lĩnh ngước mắt lên, chiếc đèn chùm pha lê trên trần phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo trên tấm kính trong tay anh, khiến đôi mắt đen của anh có vẻ thần bí mà xa cách.


Triệu Nỉ Ca nhìn thẳng vào anh hai giây.


Cô từ từ đặt con dao xuống, chậm rãi lau môi bằng khăn tay, lễ nghi dùng cơm của cô có thể nói là rất hoàn hảo.


“Nếu Lục thiếu vội thì chúng ta kết thúc bữa ăn này đi.

” Cô cười cười.


Từ khi phục vụ bưng đồ ăn lên, đồ ăn trước mặt người đàn ông vẫn chưa hề được động đến.


Từ đầu đến cuối, anh chỉ uống vài ngụm nước mà anh đã gọi trước khi cô đến.


Anh cũng không hỏi cô bất kỳ câu hỏi nào cả.


Lại chỉ nhìn cô với vẻ mặt bình tĩnh, không hề biểu lộ bất kỳ cảm xúc vui mừng hay tức giận nào.


Lục Yến Lĩnh giơ tay ra hiệu cho phục vụ là mình muốn thanh toán.


Phục vụ mang hóa đơn đến, anh thậm chí còn không thèm nhìn, chỉ lấy một tấm thẻ từ trong ví ra rồi đưa qua.


Triệu Nỉ Ca ở bên cạnh, căng má nhìn cảnh này, khóe môi hơi nhếch lên.


Khi hai người đồng thời đứng dậy khỏi bàn ăn, Triệu Nỉ Ca mới phát hiện – nguyên lai vừa rồi khi người đàn ông này ngồi xuống thì chỉ có thể nhìn thấy khoảng ba phần khí thế của anh thôi.

Khi anh đứng dậy, trông anh giống như một con liệp báo đang nghỉ ngơi đột nhiên tỉnh giấc, bộ quân phục ngụy trang màu xanh đậm cuối cùng cũng bộc lộ ra hết sự gai góc của nó.


Khi anh bước đi, đường nét cơ bắp của anh như ẩn như hiện bên dưới bộ đồng phục ngụy trang.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận