Song Quý sửng sốt, nghĩ thầm mẹ kế hôm nay sao lại nói dễ nghe như vậy?”“Vậy con cứ đến Tây Vương Trang của lão Lưu, chăm sóc dì ba của con đi.
”Song Qúy nhất thời đỏ mặt, từ trên giường nhảy xuống đất, "Mẹ, mẹ muốn đuổi con ra ngoài sao?"Cậu ta lúc đầu đã không hư hỏng như vậy, ngày cậu ta bị đưa đến đây, Lý Mai làm cho cậu ta một bát mì trắng có hai quả trứng, cậu ta đói đến mức bụng trống rỗng ăn như hổ đói, cậu ta còn liếm sạch bát, đến bây giờ cậu ta vẫn nhớ rõ ràng.
Sau khi ăn xong, cậu ta nghĩ đến bữa ăn tiếp theo của mình, Lý Mai hỏi cậu ta có muốn làm con của cô không, cậu ta liều mạng gật đầu, sợ người ta không thèm, lúc đó cậu ta cũng không còn nhỏ, có thể đi làm việc, nhưng cậu ta so ra thì không bằng những người nhỏ tuổi hơn, cẩu thả và hay quên, mọi người vẫn muốn thu nhận cậu ta.
Sau này, cậu ta từ từ lớn lên, vóc dáng ngày càng cao lớn, mọi người khen cậu ta đẹp trai, dì của cậu ta nói cậu ta là một người có tài, đẹp trai, nhưng Miên Hoa dung mạo lại không đẹp, mũi nhỏ và mắt nhỏ, cẩn thận rụt rè, nói năng không nhanh nhạy sắc bén, có thể xứng với cậu ta sao?Không cưới thì không cưới, nhà Lý Mai giàu có, cần gì một nàng dâu đã nuôi dưỡng từ bé? Chắc là vì cưới con dâu trong thôn sợ tốn tiền!Lý Mai đã tiết kiệm được một số tiền, chẳng lẽ cô không nên đối xử tốt hơn với cậu ta sao?Đừng sợ, nếu như con đi rồi, Lý Mai vẫn chỉ là một quả phụ sống ở trong thôn thôi sao(?) Như vậy chẳng phải là trời sập sao?Cậu ta nghĩ đến lời ba dì nói, cảm thấy mình đã được trấn an, không hoảng loạn nữa.
Mẹ nuôi nói như vậy chắc là để hù dọa cậu ta!Cậu ta cũng không phải đứa trẻ năm tuổi! Sợ cái gì!Lý Như nhìn thấy cậu ta lúc đầu có hoảng hốt, lập tức cứ như lợn chết không sợ nước sôi, biết cậu ta đã hạ quyết tâm, trong nhà không thể không có đàn ông, cô vốn muốn chân thành thuyết phục cậu ta nhưng sau đó lại không tiếp tục nói gì nữa.
"Hôm nay chúng ta hãy nói rõ ràng.
Nếu con còn muốn ở lại đây, sau này không thể đến Tây Vương Trang gặp Tam Nga! Nếu con không muốn cắt đứt với dì ba, con có thể làm con của bà ấy, chuyện này không bàn, có hai con đường, con hãy quyết định nên chọn cái nào, chậm nhất ngày mai có thể đưa ra câu trả lời, mời hai vị trưởng thôn, thôn trưởng Tây Vương Trang, Tam Nga làm nhân chứng, đi hay không đi, chúng ta không ép buộc con! Nhưng lời đã nói ra, như đinh đóng cột, con phải giữ lời, con nói rằng hôm nay con không gặp dì ba, ngày mai lại chạy đi tìm bà ta đưa rau đưa cá, không thể như vậy mãi được!” (?).