Mà phương hướng của cậu, lại là từ nhà Lý Mai ra, Trương Hồng Hà gọi một tiếng.
"Tiểu Xuân! Nhóc lén lút làm cái gì vậy? Trong ngực ôm cái gì đó!” Mặt mày của Tiểu Xuân thì giống cha cậu Trương Đồng Tài, còn làn da thì giống mẹ, đen nhẻm đen nhèm, há miệng lộ ra hàm răng trắng, nhìn thấy Trương Hồng Hà đi ngang qua, cậu bé vội vàng bỏ đi.
“Không có gì đâu!”"Không có gì? Sao chỗ này lại phồng lên? Nhóc không lấy trộm thứ gì ở nhà thím Nhị Mai của nhóc đó chứ?”Tiểu Xuân trừng mắt nhìn cô ta: "Cháu đổi cá với nhà Tiểu Lan lấy đồ ăn! Cũng không phải nhà cô, cô hỏi làm gì!”Dứt lời nhanh như chớp chạy về phía lò đất.
Trương Hồng Hà nói một tiếng, trợn trắng mắt, thấp giọng lẩm bẩm: "Thằng nhóc Tiểu Xuân này!”Hừ, nhà Lý Mai còn ăn rau dại làm món chính, bữa trưa nấu canh gạo loãng, nhà Tiểu Xuân cũng nghèo rớt mồng tơi, có thể đổi được cái gì tốt? Đổi cá thối lấy tỏi tây thối à?Tiểu Xuân chạy một mạch đến trước lò nung nhà mình, nhà Tiểu Xuân là hộ nghèo trong thôn, không có tiền xây nhà bằng đá, chỉ có thể xây một cái lỗ lò phá, hai vợ chồng tỉ mỉ tính toán mấy năm dành dụm chuẩn bị xây một căn nhà đá, ai ngờ năm nay hạn hán, kế hoạch này vỡ vụn, đừng nói là xây nhà, đến một ngày ba bữa cơm cũng không đủ ăn.
Vốn dĩ nhà cậu không có mấy mẫu đất, trồng lúa mì bị mất hạt giống, sau này không dám trồng ngô nữa, chỉ trồng một phần ba đất, còn lại thì trồng đậu phộng, mẹ Đồng Tài và Đồng Tài, Tiên Cần ra sức tưới nước cho đất, Tiểu Xuân còn nhỏ nên chỉ thả dê ăn cỏ, chăn dắt khắp nơi.
Thế nên cậu bé da đen này suốt ngày đi theo các thiếu niên lớn hơn trong thôn lên xuống núi sông, tự do tự tại, trong bụng trống rỗng, nếu có thể ăn no thì tốt hơn nhiều… Hôm nay Tiểu Xuân mò được hai con cá, còn mang một xấp cua về nhà, tuy mùi hơi nặng, nhưng cậu bé đặt bên cạnh bếp, cũng có thể ăn tạm được, nửa đường thì gặp Tiểu Lan và Miên Hoa, Tiểu Xuân tiện tay đưa hai cô bé một con cá và mấy con cua! Thôn bọn họ cách sông hơi xa, lên núi xuống núi đi đi lại lại phải mất một tiếng, con trai thì còn chơi được chứ con gái là cấm tiệt.
Không ngờ lại bị mẹ Tiểu Lan nhìn thấy, gọi Tiểu Xuân đến nhà, len lén đưa cho cậu hai chiếc bánh ngô.
Bánh ngô! Bên trong bánh ngô còn có thêm chút rau dại, ngửi mùi thôi đã thơm nức mũi rồi!Cậu bé vui vẻ, đưa hết thu hoạch ngày hôm nay cho thím Nhị Mai! Thím Nhị Mai thật sự là một người tốt!"Tiểu Xuân, sao bây giờ mới trở về?"Bà của Tiểu Xuân vừa mắng vừa lê chân xới cơm cho cậu, bà của cậu là người khôn ngoan, mặc dù có mâu thuẫn mẹ chồng nàng dâu với mẹ Tiểu Xuân, nhưng lại cưng chiều cậu bé như bảo bối.
Không cần nhìn Tiểu Xuân cũng biết trong nhà nấu cái gì, canh rau loãng ăn cùng với bánh bao!.