Chỉ trong một ngày, Lâm Vân đã hiểu rõ vị thế của mình với em gái.
Thấy cô không thèm để ý đến bà thím kia, anh ta cũng không dại gì mà xen vào.
Ngày trước, anh ta vốn chẳng ưa gì vẻ mặt của Giả Đại Thân.
Theo lời của thôn dân, nhà họ Dương cũng chẳng ra gì, hủy hôn với Lâm Tĩnh mà không bị đánh mấy trận cũng là may mắn rồi, là người ngoài dám làm ra chuyện như thế tại thôn Lâm gia thì đúng là cố tình chọc giận người ta.
"Lâm Vân." Giả Đại Thân nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.
Với bà ta, có được mấy người của nhà họ Lâm làm không công là không muốn bỏ lỡ, "Thím nói với mẹ cháu rồi, mai hai anh em cháu lên núi chặt thêm củi về, cho đỡ lạnh vào mùa đông."
Vô lý thật, Trương Thúy Anh tức giận nghĩ, bà đã bao giờ đồng ý đâu?!
Lâm Vân ngồi xuống giường, nhớ lại những gì em gái nói khi bán rau lúc trưa, không ngần ngại nói thẳng: "Thím Giả, vợ cháu sắp sinh rồi, bác sĩ ở trấn nói là phải mổ.
Cháu phải lo dành tiền cho ca mổ này, việc nhà mình cháu còn chưa xong, đâu có thời gian lo nhà thím lạnh hay không."
Lưu Tuệ đứng bên cạnh nghe thấy vậy lòng cảm thấy ấm áp, liền gắp cho chồng một đũa miến.
Giả Đại Thân không ngờ sau khi Lâm Vân mê cờ bạc, miệng lưỡi lại trở nên sắc bén như thế, nói những lời mà bà ta không biết phải đáp lại thế nào.
Bà ta gượng cười: "Phụ nữ sinh con chẳng phải chuyện to tát gì, thôn bên cạnh có bà đỡ mà, sao phải tốn tiền đi viện?"
Nói rồi, bà ta quay sang hỏi Lâm Tĩnh: "Con nói xem có đúng không, Tĩnh Tĩnh?"
Lâm Tĩnh lườm bà một cái: "Cháu chưa sinh con bao giờ, cháu biết gì đâu?"
Giả Đại Thân...!Trước kia nói gì Lâm Tĩnh cũng gật gù đồng ý, giờ thì khác rồi.
"Với lại, chuyện này nên nghe theo lời bác sĩ chứ.
Anh cháu có tiêu tiền của nhà thím đâu mà lại bảo là phí hoài?"
Giả Đại Thân: ...
Phải mất một lúc lâu bà ta mới kịp phản ứng, rồi lên tiếng như đang chịu thiệt thòi, "Nếu Lâm Vân bận, Tĩnh Tĩnh, cháu dẫn các em lên núi chặt thêm củi cũng được, người nhà thím đều không biết làm mấy công việc nặng nề."
Sao trước đây mình không nhận ra bà ta mặt dày như thế nhỉ? Lâm Tĩnh hừ lạnh: "Không đi.
Việc nhà thím thì thím tự đi mà làm, nhà cháu không phải là chỗ từ thiện, mà kể cả có là chỗ từ thiện cũng không giúp kẻ lười biếng."
Nghe bị mắng là lười biếng, mặt Giả Đại Thân không còn chút máu.
Lâm Tĩnh ngồi ăn bữa cơm mẹ nấu, dù đa phần là đồ ăn còn thừa từ hôm qua, nhưng với cô đó là hương vị tuyệt vời nhất.
Nếu không có cái bóng dáng phiền phức kia thì càng hoàn hảo.
"Thím Giả, thím đi đi.
Nhà cháu chuẩn bị ăn cơm rồi, thím ở đây không tiện."
Giả Đại Thân không ngờ mình lại bị Lâm Tĩnh từ chối thẳng thừng đến vậy, lại càng không ngờ cô còn đuổi mình đi, tức tối đến đau cả ruột gan, nhưng việc tìm người làm không công vẫn chưa xong.