Trước đây cô luôn nghĩ rằng dượng út là công nhân chính thức ở thành phố, có đơn vị làm việc, có lương, sống trong căn hộ cao tầng, chắc hẳn sẽ khinh thường họ hàng nghèo khó ở Hương Hạ, luôn giữ một khoảng cách với bọn họ.
Nhưng cô nhớ rõ, kiếp trước khi anh trai cô phải bồi thường tiền, họ đã cho nhà cô mượn một ngàn đồng mà không cần suy nghĩ.
Số tiền này lúc đó đủ để mua một căn hộ nhỏ trong thành phố, nhà bọn họ có bốn người sống chen chúc trong hai gian phòng mà vẫn sẵn sàng cho nhà cô mượn tiền.
Cuối cùng tuy cô đã trả lại số tiền ấy, nhưng tiền lúc trước làm sao so được với giá trị của tiền bây giờ!
Dù cho có coi thường nhà bọn họ hay không thì tình cảm giữa họ hàng cũng vẫn là thật, như vậy đã đủ rồi.
Chẳng hạn như từ khi sống lại, cô luôn muốn đánh Lâm Vân, đôi lúc còn thực sự động tay động chân, nhưng nếu anh trai hay anh em trong nhà có chuyện gì, cô không thể nào khoanh tay đứng nhìn được.
Cả bốn người đều chào hỏi Triệu Hữu Lương.
Triệu Hữu Lương không ngờ mấy đứa cháu lại đột ngột đến thăm, nhất thời hơi ngạc nhiên, liền hỏi Lâm Vân đầy quan tâm: "Sao vậy? Có chuyện gì xảy ra ở nhà à?"
Bọn họ mới gặp nhau gần đây thôi, cả nhà đều biết chuyện Lâm Tĩnh chém Lâm Vân tại tang lễ của mẹ vợ.
Nhưng nhìn tình hình này, có vẻ không có chuyện gì nghiêm trọng xảy ra.
Lâm Vân cũng không biết mình đến đây làm gì, bèn quay sang nhìn em gái đầy bối rối.
Lâm Tĩnh mang hộp đồ ăn và thuốc lá vừa mua đặt lên bàn trước mặt Triệu Hữu Lương, "Dượng út, chúng cháu lên thành phố chơi, tiện ghé thăm dượng và cô út."
Triệu Hữu Lương tỏ vẻ không tin, nói: "Những thứ này quá đắt, các cháu mang về đi."
Tất nhiên, Lâm Tĩnh không định mang đồ về, cô nói: "Thực ra, cháu có ba việc muốn nhờ dượng giúp."
Trong lòng Lâm Vân chợt lo lắng, quan hệ giữa nhà họ và nhà dượng út vốn không thân thiết, giờ mở miệng nhờ ba việc, chắc chắn sẽ bị từ chối.
Triệu Hữu Lương quả thật định từ chối, nhưng dù sao ông ta cũng là người lớn, chẳng thể nào từ chối trước khi nghe các cháu nói là chuyện gì.
Ông hỏi: "Nói trước đi, là chuyện gì?"
Lâm Tĩnh lấy ra 500 đồng, nói: "Cháu muốn mua sáu vé tàu từ Tề Thị đến Nam Đô vào ngày 25 tháng Chạp, phải là vé giường cứng liền nhau.
Nhưng hiện tại cháu không đủ tiền, mong dượng út giúp đỡ.
Trước khi tàu khởi hành, cháu nhất định sẽ mang số tiền còn lại tới và lấy vé từ dượng út."
Một vé giường cứng mất hơn 200, sáu vé thì phải hơn 1000, 500 quả thật không đủ.
Nhưng vé tàu có thể hoàn lại, làm nhân viên của bộ đường sắt thì việc này không khó.
"Cháu lấy đâu ra nhiều tiền thế? Mua nhiều vé tàu làm gì?" Triệu Hữu Lương không nhận tiền mà hỏi đầy nghi ngờ.
------
Lời dịch giả: Vì lý do truyện này dài hơn nhiều truyện bình thường nên từ chương 51: mình sẽ chia chương dài hơn các truyện khác của team để tổng số chương sẽ không quá nhiều, nhìn không bị ngợp.
Giá tiền cũng tăng lên tương ứng với độ dài chương nên mọi người yên tâm nhé, đừng vì thấy chương lên linh thạch mà nghĩ mình tăng giá, số chữ cũng tăng lên tương ứng đó >..