nhóm dịch: bánh baoTrong tiểu dương lâu độc lập, trên sô pha trong phòng khách, một thiếu nữ thắt bím tóc hoa gai, mặc váy liền đang che mặt khóc lóc, “Ba, mẹ, là con sai, do con nên mới hại Tứ Nguyệt ở nông thôn chịu khổ nhiều năm như vậy, hiện tại tìm được cô ấy rồi, thì con cũng nên trở về.
”Bên cạnh Vương Vệ Hồng là hai cái vali da đã thu thập xong, cô ta nói xong, vừa lau nước mắt liền đứng dậy, tính toán đi xách vali muốn đi.
Người trong nhà đương nhiên sẽ không để cho cô ta đi rồi, Hồ Tú Quần một tay đoạt cái vali trong tay cô ta, ôm cô ta vào trong ngực khóc rống, “Vệ Hồng, con cũng là tâm can của mẹ, mẹ làm sao có thể để con về nông thôn chịu khổ cơ chứ?”Sau đó bà ta lập tức cam đoan với cô ta, “Con cứ yên tâm, cho dù Tứ Nguyệt trở về, thì con cũng là con gái của mẹ, việc này bất kể ra sao cũng không thay đổi được.
”Vương Trung Cường ở một bên cũng gật đầu tỏ vẻ, “Đúng, Vệ Hồng à, con yên tâm, nơi này vĩnh viễn đều là nhà của con, con vĩnh viễn đều là con gái của Vương Trung Cường.
”Em trai Vương Hồng Kỳ cũng lập tức tỏ rõ lập trường của mình, “Em chỉ có một người chị mà thôi, chị không được đi.
”Vương Vệ Hồng đâu phải thật sự muốn đi, điều kiện ở nông thôn kia cô ta cũng không phải không biết, cô ta từng về quê, nếu không phải ba mẹ nghĩ biện pháp để người khác thay thế sống ở đó, thì cô ta chắc chắn không thể mới ngắn ngủi mấy tháng đã trở về thành phố.
Cho nên cô ta không có khả năng rời khỏi căn nhà này, mà chỉ muốn nhìn thái độ của mọi người mà thôi.
Hiện tại thái độ của mọi người khiến cô ta rất hài lòng, trong lòng nghĩ đến con ranh lớn lên ở nông thôn kia, ngay cả đài phát thanh cũng chưa từng thấy qua, lấy cái gì tranh với mình?Nhưng cô ta thông minh không để lộ sự vui mừng đó ra ngoài, chỉ là ủy khuất, lại vẻ mặt cảm động nhìn mọi người, sau đó mới khóc lóc dưới sự giúp đỡ của em trai Vương Hồng Kỳ, mà quay về phòng.
Hồ Tú Quần là y tá trưởng viện y tế, Vương Trung Cường là chủ nhiệm của xưởng máy móc số 2 thành phố, điều kiện nhà nhà ngoại còn tốt, tiểu dương lâu độc lập này chính là căn nhà mà nhà ngoại cho.
Cô ta là con gái của Thiên Kiêu, trong trường học ai cũng hâm mộ, từ tiểu học đã làm quen thi cầm, hiện tại coi như là nửa trụ cột của đoàn văn nghệ thành phố.
Cô ta như vậy, coi như là con gái nuôi bị ôm nhầm, thì cũng không phải là người mà Ôn Tứ Nguyệt kia có thể so sánh được.
Nhìn cô ta trở về phòng, vợ chồng Vương gia cũng thở phào nhẹ nhõm, tuy rằng không phải là con gái ruột, nhưng mấy năm nay lớn lên do bọn họ chăm sóc từng chú, vợ chồng bọn họ đã sớm coi là con gái ruột rồi,Hơn nữa Vương Vệ Hồng ưu tú như vậy, vợ chồng Vương gia làm sao có thể vì một cô con gái mười mấy năm chưa từng gặp mà không cần cô ta chứ?.