Vu Hoài Ngạn trở về khách sạn, có chút mệt mỏi nhéo nhéo ấn đường.
Tiện tay đặt điện thoại di động màu đen lên trên bàn, vừa liếc mắt là có thể nhìn thấy
Vu Hoài Ngạn nhanh chóng lấy tới, biểu tình như có điều suy nghĩ.
Không biết bây giờ cô đang làm cái gì? Là không thấy được số điện thoại hắn để lại?
Hắn nhớ chính mình trước khi đi còn cố ý đem tờ giấy đặt ở phía dưới ly nước.
Hoặc là cơn giận còn chưa hết?
Vu Hoài Ngạn không khỏi nhớ tới đêm hôm đó cô hung hăn để lại vết răng trên vai hắn, cũng không đau, ngược lại vừa nóng vừa ngứa.
Đúng là có chút nóng.
Vu Hoài Ngạn nghĩ chính mình ở sau lưng cô vẫn luôn kiêu ngạo khí thế mà giờ đây có chút sụp đổ.
Cũng không biết cô lúc này đang làm gì?
Vu Hoài Ngạn nghĩ hay gọi điện thoại về hỏi, nhưng nhìn nhìn thời gian, đã rất trễ, hắn liền bỏ suy nghĩ đó đi.
Ôn Chỉ Văn cũng không biết Vu Hoài Ngạn có đủ loại ý nghĩ.
Cô hiện tại mỗi ngày đều vội vội vàng vàng.
Lúc kết hôn thì trong nhà dựa theo tập tục địa phương đã trang trí qua một phen.
Tỷ như phòng ngủ của Ôn Chỉ Văn cùng Vu Hoài Ngạn treo không ít giấy nilon chữ hỷ hoa văn sặc sỡ, mang đậm bầu không khí của niên đại này.
Giống như một món trang sức, các cặp vợ chồng đều dán nó trong phòng tân hôn.
Nhưng Ôn Chỉ Văn nhìn thấy có chút cay mắt, liền đem tất cả những thứ kia gỡ xuống, dì Dương ở một bên nhìn xem còn có chút đáng tiếc, lẩm bẩm: "Mấy cái này đều rất xinh đẹp a? Như thế nào ại gỡ xuống?"
Tổng thể kết cấu của phòng ngủ Ôn Chỉ Văn cũng không thay đổi gì.
Nhà là kiến trúc của niên đại trước, là loại phong cách dương lâu kia, cho nên hiện tại cải tạo thì Ôn Chỉ Văn cũng chỉ dự vào phong cách dương lâu kia.
Nhưng tổng thể kết cấu cũng không có thay đổi quá lớn, chủ yếu là thêm một ít đồ trang trí.
May mắn trong nhà có ì Dương có thể giúp một tay hỗ trợ, không thì chỉ dựa vào một mình Ôn Chỉ Văn, cô thật sự không thể nào làm hết được.
Buổi chiều, Ôn Chỉ Văn ngồi ở dưới lầu phòng khách xem TV.
Kỳ thật cũng trên ti vi cũng không có tiết mục gì đặc sắc, nhưng ngồi ở nhà ngây ngốc cũng chán, không bằng mở TV ra nghe.
Ôn Chỉ Văn đối với chương trình ti vi không có hứng thú, ngược lại dì Dương bên cạnh lại vô cùng hứng thú.
Cô đối với tiết mục ti vi không có nhiều lựa chọn, huống chi còn có lớn như vậy TV, nhìn qua liền rất sướng.
Ôn Chỉ Văn nhìn một chút liền chuyển sang ánh mắt qua nơi khác.
Cô quan sát định cải tạo phòng khách một chút.
Đi qua đi lại cuối cùng dựa trên bàn nhỏ cạnh cửa sổ.
Ánh mặt trời chiều tà xuyên thấu qua cửa sổ chiếu rọi vào nhà, gió nhẹ gợi lên lụa trắng, ở trên bàn lưu lại một vài vết lốm đốm
Ôn Chỉ Văn đột nhiên liền cảm thấy trên bàn nhỏ thiếu một cái bình hoa cùng mấy cành hoa tưới kiều diễm ướt át.
Cô có một chút bệnh cưỡng chế, trong đầu một khi toát ra suy nghĩ, liền không nhịn được suy nghĩ.
Vừa lúc cũng không có việc gì, Ôn Chỉ Văn liền đứng lên.
Dì Dương vì động tác của cô mà nhìn qua, Ôn Chỉ Văn cười giải thích một câu: "Cháu đi ra ngoài mua bó hoa trở về."
Dì Dương nói tốt.
Dù sao bà chỉ là một bảo mẫu, tuy nói Ôn Chỉ Văn đối với bà rất tốt, nhưng Ôn Chỉ Văn muốn làm cái gì, cũng không đến lượt bà phản đối.
Hơn nữa ở chung mấy ngày này, dì Dương cũng phát hiện, Ôn Chỉ Văn thật đúng là biết cách sống.
Giống này trong phòng bố trí như thế nào, đều là chủ ý của Ôn Chỉ Văn, dì Dương liền phụ trách dựa theo lời nói của Ôn Chỉ Văn
Nguyên bản dì Dương cảm thấy căn nhà nhỏ này đã được trang hoàng bố trí đã xem là rất tốt, Ôn Chỉ Văn lại đây nói muốn động thủ cải tạo một phen thì dì Dương kỳ thật chỉ xem như cô nhàn rỗi không có việc gì làm.
Không nghĩ đến sau khi qua tay cô, ngôi nhà vậy mà thật sự so với trước nhìn qua còn tốt hơn, dù sao cô chưa từng gặp qua bố trí như thế, cũng có cảm giác đặc biệt cao cấp.
"Buổi tối muốn ăn cái gì? Dì đợi một lát liền đi nấu cơm." Trước Ôn Chỉ Văn trước khi đi, dì Dương hỏi một câu.
"Dì đếm đây xem đi."
Tay nghề dì Dương vô cùng tốt, Ôn Chỉ Văn còn rất thích đồ ăn bà làm.
Ôn Chỉ Văn vừa đi, dì Dương cũng không tiếp tục xem TV, đem TV tắt đi, liền đi vào trong phòng bếp bận việc.
Vừa rửa xong đồ ăn, phòng khách liền vang lên tiếng điện thoại.
Dì Dương vội vàng lau khô tay, hùng hùng hổ hổ chạy đến nghe điện thoại.
Bên kia Vu Hoài Ngạn nghe từ trong điện thoại nhà mình truyền ra một thanh âm của người phụ nữ trung niên xa lạ, trước là sửng sốt, sau đó nhanh chóng phản ứng kịp đó là bảo mẫu trong nhà mới thuê đến.
Chào hỏi xong, Vu Hoài Ngạn hỏi: "Chỉ Văn ở nhà sao? Kêu cô ấy nghe điện thoại đi."
Dì Dương nắm ống nghe cười nói: "Này thật không khéo, Tiểu Ôn vừa mới đi mua đồ dùng, hiện tại không ở nhà đâu!"
Nếu Ôn Chỉ Văn không ở nhà, Vu Hoài Ngạn cùng dì Dương cũng không có cái gì lời nào để nói, dặn dò dì Dương sau khi Ôn Chỉ Văn trở về bảo cô nhanh chóng gọi cho hắn, liền cúp điện thoại.
Dì Dương rất sảng khoái đáp ứng.
Sau khi cúp điện thoại, cô lại lần nữa trở về phòng bếp bận việc.
Dì Dương kì thật chưa từng gặp qua Vu Hoài Ngạn, từ trong miệng Ôn Chỉ Văn, bà cũng biết ông chủ trong nhà đã đi công tác.