Niên Hoa Cẩm Sắt

Edit: Hiên Vũ

Ánh nắng sáng sớm chói mắt như vậy, xuyên qua rèm cửa xông vào bên trong phòng, Đàm Cẩm chớp chớp mắt nhìn, trí nhớ như thủy triều ào tới.

“Đáng chết. ” Cậu thấp giọng mắng một câu, kéo chăn ra ngồi dậy, đau đớn trong thân thể rõ ràng như vậy, nhắc nhở sự thật cậu đã buông thả thế nào, cậu khom lưng, nhặt áo sơ mi trên đất lên, từng bước từng bước cài nút áo, mình không nên uống rượu, cậu nghĩ, mình biết mình sẽ không khống chế được bản thân.

Đúng vậy, cậu không khống chế được tâm của mình, linh hồn và thân thể của cậu dường như không thuộc về cậu nữa rồi, trong bầu không khí mập mờ bập bềnh, muốn làm việc nghĩa không chùn bước, truy tìm hạnh phúc ngọt ngào kia.

Cậu nhìn bàn tay run rẩy của mình, trong đầu một mảnh hỗn loạn. Thân thể ấm áp, lời tâm tình thân mật, tứ chi dây dưa, hô hấp của một người khác ở ngay bên tai, trong phòng không hề lạnh lẽo nữa, không hề vắng lặng như vậy nữa.

Hai tay Đàm Cẩm ôm lấy bả vai, cậu cảm giác toàn thân bắt đầu run rẩy, cậu sợ, rất sợ, một khi có được ấm áp rồi, sẽ không bao giờ muốn sống một mình lặng lẽ nữa, cậu sẽ giống như một người bình thường, hướng tới tình cảm.

Cậu cảm thấy trước mặt mình có hai con đường, một con đường cậu vẫn luôn đi, bằng phẳng, không chướng ngại, nhưng đen trắng đơn điệu và lạnh lẽo. Một con đường màu sắc rực rỡ, xuân về hoa nở, lại có vô số âm thanh hấp dẫn cậu: “Đến đây đi, đến bên này.”

Lồng ngực ấm áp dán vào phía sau lưng cậu, cánh tay rắn chắc của Nhạc Minh Huy vòng ở eo của Đàm Cẩm, cằm của anh chống lên vai Đàm Cẩm, ghé vào lỗ tai cậu hỏi: “A Cẩm, làm sao tỉnh sớm như vậy? Không ngủ thêm chút nữa sao? ” Trong giọng nói của anh mang theo thỏa mãn và ý cười, Đàm Cẩm chưa trả lời, cũng không đẩy anh ra.

Không khí trong nháy mắt đọng lại, Nhạc Minh Huy nhìn lỗ tai của cậu, thở dài nói: “Em hối hận sao? A Cẩm.”

Đàm Cẩm vẫn như cũ không trả lời, bởi vì cậu cũng không biết đáp án của mình.

Tay trái của Nhạc Minh Huy vòng qua vai cậu, nắm cằm cậu để mặt cậu đối diện với mình.

Cậu quay đầu lại nhìn, ánh mắt mờ mịt, giọng nói khàn khàn, cậu nói: “Tôi không biết, tôi không biết, Nhạc Minh Huy.”

Hai tay Nhạc Minh Huy vòng quanh người cậu, ôm cậu vào trong ngực, bọn họ ăn ý như vậy, giống như đã sớm ở chung một chỗ. Ánh mặt trời ấm áp, da thịt ấm áp, sưởi ấm trái tim cô đơn lạnh lẽo đã lâu của cậu, cậu không thể nào không động lòng, hoặc là, đã sớm động lòng nhưng không dám thừa nhận.

“Anh tới nói cho em biết, ” Nhạc Minh Huy mở bàn tay ra, chậm rãi đặt lên ngực trái của cậu, nơi đó trái tim đang đập kịch liệt, nhanh hơn bất cứ lúc nào, “Đi theo lòng của em, A Cẩm, lòng của em muốn gì?”

“Tôi muốn anh. ” Đàm Cẩm nghĩ, nhưng không nói ra.

Nhưng cậu mở to miệng, nói ra những lời này: “Khi tôi còn nhỏ, cũng từng xem qua truyện thiếu nhi, cảm thấy công chúa và hoàng tử trong chuyện cổ, cuối cùng sẽ hạnh phúc bên nhau, tôi cũng từng muốn như thế, nhưng sau đó… ” Cậu dừng một chút, có chút khó khăn nói, “Sau đó tôi cảm thấy, một mình rất tốt.”

Cậu nói xong, lại cười lên, trong đôi mắt lấp lánh ánh sáng, lòng Nhạc Minh Huy co mạnh một cái, chỉ nghe cậu nói: “Nhạc Minh Huy, tôi sợ, rất sợ, cho tôi hứa hẹn của anh, đừng rời xa tôi, giống như Tiểu Âm, cuối cùng không cùng tôi sống sót. Đến cuối cùng chỉ còn một mình tôi cô độc sống trên đời, điều này còn làm người ta đau khổ hơn cả cái chết, nếu như không có hy vọng, nếu như không có mong đợi, có phải sẽ sống tốt hơn không? ” Cậu hỏi, giọng nói đều là không xác định.

Đây là lần đầu tiên cậu nói với người khác về nỗi sợ hãi trong lòng, trong vòng vài tháng ngắn ngủi, những điều cậu nói với anh còn nhiều hơn, sâu sắc hơn những gì cậu đã nói mấy chục năm qua, cậu ở trước mặt anh, phân tích linh hồn của mình, cậu cũng không sợ bản thân không chỗ trốn tránh, cậu tin tưởng anh.

“A Cẩm, ” Nhạc Minh Huy vòng quanh cậu, nghiêng mặt đụng tới gò má của cậu, “Những thứ này không phải là điều anh hỏi, anh chỉ hỏi em, em có thích anh không? Anh chỉ muốn một đáp án.”

Đàm Cẩm lại im lặng, cái ôm của anh ấm áp như vậy, trong hai mươi năm cô đơn trống vắng, chỉ có sáng sớm này, cậu tỉnh dậy trong bình yên, ánh mặt trời ấm áp, tâm rất thỏa mãn, đời này khó quên.

“Tôi, không thích anh. ” Cậu nói, giọng nói sao lại quái dị như vậy, vẻ mặt cứng ngắc thế kia.

Cậu không quen nói dối người khác, ngược lại, Đàm Cẩm rất thành thật, cậu có thể thản nhiên nói những gì mình đã trải qua, có thể nói thói xấu và khuyết điểm của bản thân, cậu sẽ không nói dối.

Nhạc Minh Huy ghé vào lỗ tai cậu cười, ngữ nghĩa lại rất nhẹ nhàng: “Anh hiểu được A Cẩm, anh sẽ không ép em.”

Đàm Cẩm vốn là như vậy, rất thẳng thắn đáng yêu, Nhạc Minh Huy xuôi theo bên tai cậu nhìn ra ngoài cửa sổ, nhà anh ở tầng rất cao, có thể thấy hơn phân nửa quang cảnh phía tây thành phố, ánh nắng buổi sáng đẹp như vậy, người yêu ở bên, giường đệm ấm áp, lòng Nhạc Minh Huy nguội lạnh nhiều năm như vậy, rốt cục cũng mềm ra, anh thừa dịp Đàm Cẩm không chú ý, trộm hôn lên mặt cậu một cái: “Buổi sáng tốt lành, thân ái.”

Anh không tham lam ấm áp trong ngực, rời giường, mặc đồ ngủ lên, ngáp một cái, đi về phía phòng bếp: “Buổi sáng muốn ăn gì? ” Thời gian còn sớm, anh có đủ thời gian chuẩn bị cơm canh, muốn bắt được tâm của một người, trước phải bắt được dạ dày của người đó.

Đàm Cẩm gần như trả lời theo bản năng: “Tôi muốn ăn bánh bao súp.”*

Bánh bao súp: là loại bánh bao bên trong có nhân nước dùng và thịt, khi ăn sẽ hút nước dùng và thịt trước rồi mới ăn vỏ bên ngoài.

“Được, ” Nhạc Minh Huy tìm kiếm trong tủ lạnh, trong ngăn lạnh chứa rất nhiều đồ, chỉ cần không vội vàng, chắc chắn về nhà có thể tự mình nấu ăn, tay nghề không tồi, “Có vỏ bánh, súp và ***g hấp bánh rồi, anh nấu thêm chút cháo, em thích ăn loại dưa muối nào?”

Nhạc Minh Huy bận rộn trong bếp, Đàm Cẩm ngồi ở phòng ngủ, từ khe hở của kiến trúc phòng, thấy được vẻ mặt vui vẻ của anh, tim của cậu, còn đập nhanh hơn ban nãy.

Cậu thích xem người khác vui vẻ, hoặc là nói, người khác vui vẻ vì cậu, điều này khiến cậu cảm thấy hạnh phúc, giống như hiện tại, bởi vì có cậu ở đây, Nhạc Minh Huy có thể ngâm nga hát, vừa vo gạo nấu cháo, vừa đặt bánh bao lên ***g hấp, lúc anh làm những việc này, tự nhiên như vậy, thỉnh thoảng còn hỏi cậu chút chuyện, đơn giản là thích ăn cái gì, thói quen ăn uống…, Đàm Cẩm thành thật trả lời từng cái.

Đồng ý với anh ấy, đồng ý với anh ấy, âm thanh kia trong lòng Đàm Cẩm khẽ nói, Đàm Cẩm cúi đầu, nhìn nhìn hai tay của mình, dùng sức nắm, lại buông ra, đồng ý với anh ấy, đồng ý với anh ấy.

Đàm Cẩm ngắm nhìn bốn phía, từ cách ăn mặc của anh, cũng biết Nhạc Minh Huy ưa sạch sẽ, trong nhà một người đàn ông độc thân, đồ vật sắp xếp chỉnh tề, có hoa có cỏ, thậm chí còn có vài món đồ nhỏ đáng yêu, nơi này, giống như nhà. Anh luôn biết cách hưởng thụ cuộc sống hơn cậu, cũng nhìn thấu cuộc sống hơn cậu.

Trong phòng bếp bay rr mùi thơm của bánh bao súp, cậu đứng dậy, lê dép đi qua phòng khách, tựa vào khung cửa phòng bếp nhìn, Nhạc Minh Huy quay đầu lại cười: “Trong tủ ở phòng vệ sinh có bàn chải và khăn mặt mới, cơm cũng sắp được rồi, em đi rửa mặt trước đi. ” Tay anh đang trộn chút dưa cải, rau thơm xanh xanh trang trí bên trên, mùi dầu vừng tràn khắp lỗ mũi.

Đàm Cẩm lại lê đôi dép đến phòng vệ sinh, mở hộc tủ ra, bên trong có khăn mặt màu lam và bàn chải, đó là màu sắc cậu thích, cậu thích mọi thứ ở nơi này, ngôi nhà này, cả người kia nữa.

—————————————————————————————————————————

Tôn Lễ đã chết, hắn ta vĩnh viễn không thể nói cho bọn họ biết chân tướng, nhưng đầu mối sẽ không bị đứt rời như vậy, Vương Thư Kiệt dùng tên hiện tại của hắn ta rà soát ghi chép mất tích nhưng không có kết quả, lại căn cứ manh mối Hàn Tố Tố cung cấp, điều tra ra thân thế Tôn Lễ.

Hắn ta là trẻ mồ côi, ba mươi năm trước bị vứt ở cô nhi viện Thiên Sứ phía bắc thành phố, dựa vào giúp đỡ của xã hội học đến cao trung, sau đó bỏ học, dựa vào làm công để duy trì cuộc sống, làm rất nhiều công việc, cuối cùng mới đến Hàn gia làm công việc tài xế.

Thật không nghĩ đến, vất vả khổ cực ba mươi năm, vẫn không có gì, lúc Hàn Tố Tố nói đến hắn ta, luôn không nhịn được rơi nước mắt, lúc này cô ta mang còng tay, mờ mịt ngồi trong phòng thẩm vấn, Thẩm An Liên ngồi đối diện cô. Thân thể của cô đã tốt lên rất nhiều, ý thức cũng tỉnh táo, chính là thời cơ tốt để thẩm vấn.

“Cô thử nghĩ kỹ lại xem, tình cảnh lúc cô đâm người đi đường? ” Thẩm An Liênhỏi.

Hàn Tố Tố co rúm người lại, mặc dù cô không nhớ, nhưng nhận thức bản thân đã giết người tốt khiến cô luôn bị dày vò, suy nghĩ thoáng cái bay trở về buổi tối đen như mực đó, đèn đường hai bên đều không sáng, lúc cô theo Tôn Lễ lao ra khỏi bụi cỏ, nghe được tiếng chuông xe đạp đinh đinh. Trong ban đêm yên tĩnh, âm thanh kia khỏi nói có bao nhiêu chói tai.

“Tôi từng thấy anh ta, ” Hàn Tố Tố chợt ngẩng đầu nói, “Ngày đầu tiên Tôn Lễ dẫn tôi đến đó, anh ấy lái xe, tôi ngồi ở vị trí kế bên tài xế, anh ấy lái rất chậm, lúc sắp đến xưởng dệt phía nam thành phố, một chiếc xe đạp vượt qua bên ngoài cửa kính, anh ta vặn chuông xe trên tay lái, cho nên tôi nhìn anh ta một cái.”

Cô ta là chuyên gia âm nhạc, đối với âm thanh, đều nhạy cảm hơn bất kỳ người nào.

Thẩm Anb Liên ngồi thẳng người lại, hỏi: “Anh ta nói chuyện với các cô không?”

“Nói, ” Hàn Tố Tố hoang mang, bởi vì cô nhớ lại chuyện đã xảy ra, “Cũng không biết Tôn Lễ từ đâu tìm được chiếc xe tốt như vậy, anh ta ở ngoài xe, hình như không nhìn thấy được chúng tôi, anh ta cũng không phát hiện trên xe còn có tôi, tôi nghe anh ta gọi ‘Hôm nay tại sao đến sớm như vậy? Có chuyện gì không?’ Tôi định hạ cửa kính xe xuống, Tôn Lễ không cho, chỉ lớn tiếng trả lời, ‘Đây không phải là chuyện anh có thể quản, làm tốt công việc của mình đi, ‘ Bọn họ lại nói mấy câu, Tôn Lễ có chút không nhịn được, liền đạp chân ga, vượt qua anh ta, tôi đến đó, bị tình huống bên trong dọa sợ, đã quên mất chuyện này.”

Tại sao Lý Chí Thông biết Tôn Lễ? Hay là chỉ nhận biết chiếc xe kia, Thẩm An Liên nghĩ, hỏi “Cô cẩn thận nhớ lại một chút, anh ta có gọi tên Tôn Lễ hay tên người khác không?”

Hàn Tố Tố nghĩ đến mức mắt đăm đăm, nhưng trí nhớ có chút mơ hồ, cô cũng chỉ nhớ rõ mấy câu mở đầu kia: “Ôi, tôi nhớ không rõ lắm, tóm lại chính là hai người phải phối hợp tốt …, vừa bắt đầu anh ta không gọi tênTôn Lễ, nhưng tôi cảm thấy anh ta rất khách sáo với Tôn Lễ, lại nói muốn anh ấy quan tâm nhiều hơn, Tôn Lễ cũng không nói nhiều. Nhưng chuyện xảy ra ngày hôm đó, là Tôn Lễ xông ra trước, tại sao anh ta không nhận ra Tôn Lễ chứ”

Thẩm An Liên quay đầu lại, phía sau tấm kính mờ đục, Nhạc Minh Huy hỏi Đàm Cẩm: “Cậu thấy thế nào?”

Đàm Cẩm nhìn kỹ Hàn Tố Tố, sau đó suy nghĩ một chút nói: “Cô ta nói là sự thật, từ chi tiết này, có thể nhìn ra hai điểm: một, Lý Chí Thông tất nhiên có liên quan đến bọn Tôn Lễ; hai, hắn ta không nhận ra Tôn Lễ, nhưng biết xe của Tôn Lễ.”

Nhạc Minh Huy gật đầu: “Tôi nhìn kỹ tài liệu điều tra, người ở xưởng dệt, bao gồm người trông coi và người bị nhốt, số lượng hẳn trên dưới mười người, nhưng bên trong xưởng dệt bỏ hoang đã lâu, đã sớm cắt điện, ngay cả vòi nước, cũng đã sớm không hoạt động nữa, thức ăn hay cuộc sống của mười mấy người, đều cần bên ngoài đưa tới, Tôn Lễ chính là người tiếp ứng bên ngoài, vài ngày đi tiếp ứng thức ăn và đồ dùng sinh hoạt, nhưng tháng trước bọn họ mới tới, căn cứ khai báo của Hàn Tố Tố, cô ta và Tôn Lễ luôn bên nhau, cho nên một tháng trước công việc này không thể nào do Tôn Lễ làm, như vậy là ai đây?”

Những người này tra không được tài liệu. Bọn họ tất nhiên cắt đứt với thế giới, chỉ dùng tiền mặt chi trả, vứt bỏ chứng minh thân phận vốn có, xa rời quần chúng.

Một tháng trước…

Đàm Cẩm đột nhiên ngẩng đầu: “Nhạc đội, anh còn nhớ không, vụ án đôi vợ chồng cướp ngân hàng kia, bọn họ hai năm trước mất tích khỏi quê nhà, sau đó một tháng trước phạm phải vụ án, lúc ấy Trương Cường đã chết, Ngô Phương bị phán vô hạn, vì vậy…”

Lời còn lại cậu nói không ra, mặc dù thời gian và bối cảnh phù hợp, nhưng trên đời, tại sao có thể có chuyện trùng hợp như thế chứ?

Mắt Nhạc Minh Huy sáng rực lên, ra sức ôm Đàm Cẩm một cái, cười nói: “Đàm Cẩm, lần này nếu có thể phá án, tôi nhất định nói với Tống cục, tăng lương cho cậu.”

Đàm Cẩm cười cười, đang định nói chuyện, không ngờ Vương Thư Kiệt gõ cửa đi vào: “Nhạc đội, tôi phát hiện một mối liên hệ có ích.”

Nhạc Minh Huy và Đàm Cẩm không hẹn mà cùng quay đầu lại nhìn, Vương sThư Kiệt đẩy đẩy mắt kiếng, chậm rãi nói: “Tôn Lễ và Phùng Tuệ, đều lớn lên ở cùng một cô nhi viện.”

“Nói một chút, ” Nhạc Minh Huy quay đầu lại nhìn phòng thẩm vấn, Hàn Tố Tố đang nói quá khứ của cô và Tôn Lễ, cho nên anh liền đặt lực chú ý lên Vương Thư Kiệt.

Vương Thư Kiệt giật giật tài liệu trong tay, đưa cho Đàm Cẩm và Nhạc Minh Huy mỗi người một tờ: “Tôn Lễ là năm 85 bị đưa đến cô nhi viện, lúc ấy bốn tuổi, mãi cho đến 17 tuổi học xong cao trung, mới chuyển ra tự lập; Phùng Tuệ là năm 90 bị đưa đến cô nhi viện, lúc ấy tám tuổi, lúc 13 tuổi được một tên đàn em họ Phùng dưới quyền Lý Lượng nhận nuôi, đổi tên Phùng Tuệ, lúc trước tên Trịnh Tuệ Tuệ.”

Nhạc Minh Huy nheo mắt lại: “Nói cách khác, năm 95 Phùng Tuệ rời khỏi cô nhi viện, Tôn Lễ còn ở đó, hơn nữa bọn họ sống cùng nhau năm năm, đều là trẻ em ở cô nhi viện, nói vậy quan hệ rất tốt.”

Vương Thư Kiệt gật đầu, khuôn mặt tròn tròn tươi cười thoạt nhìn cực kỳ hòa ái dễ gần: “Vệ Dịch đã qua bên kia hỏi, cha nuôi của Phùng Tuệ đã chết, nhưng mẹ nuôi của cô ta nói, 13 tuổi cô ta tham gia huấn luyện với nhóm bé trai, một năm đã xuất sắc, lúc 14 tuổi, được điều đến bên cạnh đại tiểu thư, tiền học lúc đó của tôn Lễ, đều do cô ta giúp đỡ.”

Bọn họ cùng nhau chịu khổ ở cô nhi viện, sau đó mặc dù tách ra, nhưng Phùng Tuệ vẫn nghĩ tới hắn ta, tình cảm của hai người chắc chắn không thấp, Hàn Tố Tố nói, ‘bảo bối’ trong điện thoại của Tôn Lễ có phải người này hay không? Đàm Cẩm cẩn thận suy nghĩ một chút những tình huống Hàn Tố Tố nói: “Tôi cảm thấy được người phụ nữ tiếp ứng bên ngoài kia là Phùng Tuệ, lúc đó cô ta đã mất tích theo Diệp Vĩnh Bình và Lý Thục Văn, tôi cảm thấy được có lẽ do cô ta giở trò cũng không chừng.”

Nhạc Minh Huy gật đầu, nói với Vương Thư Kiệt: “Vừa rồi An Liên đã hỏi ra một vài chi tiết, cậu bắt tay vào điều tra thêm bối cảnh của Lý Chí Thông, xem hắn ta trực ca đêm mấy năm qua có tiếp xúc cố định với người nào hay không, báo cho Vệ Dịch, qua bên kia hỏi rõ ràng, quan hệ của Phùng Tuệ và Lý Thục Văn có tốt hay không, xem có thể xin hình hiện tại của Phùng Tuệ không.”

Tấm hình bé gái trên hồ sơ kia đã ố vàng, nhìn không ra màu sắc vốn có, sương khói thời gian, tấm hình vốn rõ ràng giờ đã mờ nhạt, không biết chân tướng phía sau tấm hình, có thể tìm ra hay không?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui