Niên Hoa

Edit: Mr.Downer

Lúc sắp sửa bước vào cuối năm, thời tiết Tô Châu mới bắt đầu chính thức trở lạnh.

Thẩm Lạc đã đổi đồ đạc trên giường trước buổi tối, rồi đến nửa đêm liền làm Hạ Nhất Dương rất lâu trong ổ chăn mới.

Vào ngày thường làm việc, hầu như bọn họ ít làm đến bước cuối cùng, coi như là Thẩm xử lượng thứ cho thân thể của Hạ tổng ngày hôm sau còn phải đi làm kiếm tiền, nhưng đến thứ sáu, Thẩm lão gia sẽ không chịu dễ dàng buông tha cho anh, cơm no bụng ấm còn chưa giải quyết, liền bắt đầu nghĩ chuyện dâm dục.

Drap giường mới đổi quả thật không tệ, tập hợp đầy đủ thẩm mỹ theo phong cách lãnh đạm của Thẩm Lạc, vừa đẹp mắt vừa ấm áp, Hạ Nhất Dương cảm thấy không nỡ ngủ trên nó, còn Thẩm Lạc chỉ muốn làm nó trở nên ẩm ướt một mảng.

Sáng sớm hôm sau, Hạ Nhất Dương nghe thấy tiếng máy ảnh trong lúc mơ mơ màng màng chợt tỉnh, anh vùi mặt vào trong chăn, theo bản năng giơ tay che khuất.

“Dậy đi.” Thẩm Lạc đứng ở bên giường nói.

Hạ Nhất Dương mở to mắt dưới nắng sớm, vì để lấy sáng tốt, Thẩm Lạc chỉ chừa bức màn sa mỏng, còn rèm che nắng đã kéo lên.

Hạ Nhất Dương ngáp một cái.

Thẩm Lạc chụp.

Hạ Nhất Dương xoa mắt.

Thẩm Lạc vẫn chụp.

Hạ Nhất Dương ôm chăn ngồi dậy ngẩn người, anh còn đang rất uể oải, lúc chống đầu còn gà gật buồn ngủ.

Thẩm Lạc nở nụ cười phía sau ống kính.

Hắn đặt máy ảnh xuống, đến gần nâng khuôn mặt của Hạ Nhất Dương rồi hôn lấy hôn để.

Vừa hôn vừa đùa trên giường nửa ngày, đến giữa trưa thật sự đói không chịu nổi, hai người mới gọi đồ ăn ngoài, sau khi ăn xong Thẩm Lạc nói muốn xem phim, sau đó phấn khởi lấy ra bộ máy chiếu phim gia đình mua bằng khoản vay kia.

Lúc trước Hạ Nhất Dương nghĩ không biết với món đồ chơi này, lão Thẩm nhà anh có thể kiên trì chơi bao lâu, sau đó nghĩ đến tính cách của hắn, liền cảm thấy nói không chừng chính là cả đời.

Hai người ôm nhau cùng xem một bộ phim cũ, giữa chừng di động của Hạ Nhất Dương vang lên, Thẩm Lạc nhìn thoáng qua, hiển thị cuộc gọi đến là mẹ.

Hạ Nhất Dương không lảng tránh, ở ngay trước mặt hắn nhận điện thoại.

Giọng của Nhiếp Song Song nghe có vẻ đang trong tâm tình rất tốt, hỏi anh đang làm gì.

Hạ Nhất Dương cười nói: “Con đang xem phim, ba mẹ du lịch về rồi?”

Nhiếp Song Song cùng Hạ Tranh là vợ chồng ân ái gần bốn mươi năm, tình cảm đến bây giờ vẫn ngọt ngào như mật, ra ngoài sẽ nắm tay, chụp ảnh sẽ ôm eo, lúc Hạ Nhất Dương vừa qua tuổi ba mươi, hai cụ đã hỏi bóng hỏi gió một trận về vấn đề sinh hoạt cá nhân của anh, nhưng thấy Hạ Nhất Dương trước sau vẫn thiếu thiếu hứng thú, chỉ một lòng nhào vào công tác lên lương kiếm tiền, hai người cũng thức thời không hề phiền nhiễu anh.

Đối với Nhiếp Song Song mà nói, cách con cái hiếu kính không phải chỉ có một dạng kết hôn. Hạ Nhất Dương kiếm được nhiều tiền như vậy, bà cũng phải thừa dịp lúc còn mệnh mà nắm chặt tay bạn già hưởng thụ.

“Lần này mẹ có mua đá hổ phách đấy.” Lúc trước Nhiếp Song Song đi Tây chơi, đăng kí vẫn là một đoàn du lịch xa hoa nhất, Hạ Nhất Dương cảm thấy mình không đi du lịch nên cũng không sao, ngân sách đi du lịch đã có người dùng giúp anh.

Hạ Nhất Dương thở dài: “Bao nhiêu tiền thế?”

Giọng điệu Nhiếp Song Song vô cùng hào phóng: “Không đắt mấy, chỉ hơn một vạn.”

“…” Hạ Nhất Dương cạn lời để nói.

Nhiếp Song Song: “Ngày mai bạn bè thân thích còn phải gặp mặt ăn một bữa cơm, con cũng tới đi.”

Hạ Nhất Dương không hiểu: “Con tới làm gì?”

Nhiếp Song Song trả lời như chuyện đương nhiên: “Đến trả tiền chứ làm gì nữa.”

Hạ Nhất Dương thật sự đau khổ cúp điện thoại, Thẩm Lạc đã nghe hết tất cả, bình luận: “Mẹ em rất đáng yêu.”

Hạ Nhất Dương nói: “Em giống như nuôi con gái già ấy.”

Thẩm Lạc cười miết cổ anh, một lát sau lại: “Bạn bè thân thích kia của mẹ em có phải có vài cô con gái xinh đẹp không?”

“Ăn giấm chua bậy bạ cái gì đấy.” Hạ Nhất Dương vỗ tay hắn.

Thẩm Lạc: “Anh đã nói không để bụng mà.”

Hạ Nhất Dương không tin: “Thật hay giả?”

Thẩm Lạc cười: “Thật, mời khách ăn cơm kiểu này, nói thế nào cũng có chút ý tứ xem mắt, đặc biệt còn gọi em đến, anh rất hiểu.”

Hạ Nhất Dương nhìn vẻ mặt chân thành của hắn, có chút tin, do dự nói: “Nếu không thôi em nói với mẹ một tiếng, không đi.”

“Đã nói anh không ngại.” Thẩm Lạc giữ đầu của đối phương, lại gần hôn một chút, “Không phải chỉ ăn một bữa cơm sao, anh là người dễ giận như vậy à?”

Nhiếp Song Song bình thường mời thân bằng hảo hữu ăn cơm thường rất ít khi gọi Hạ Nhất Dương, nhưng chỉ cần bà gọi, Hạ Nhất Dương đều sẽ trình diện giữ mặt mũi cho bà.

Thẩm Lạc lái xe đưa anh đến nhà hàng, Hạ Nhất Dương vừa cởi dây an toàn vừa nói với hắn: “Anh về trước đi, lát nữa em gọi taxi trở về.”

Thẩm Lạc nhíu mày, ngoan ngoãn đáp lại một tiếng được.

Hạ Nhất Dương không nhịn nổi mà trêu hắn một câu: “Có phải bây giờ anh đặc biệt luyến tiếc em không?”

“Như thế nào em lại giống cún thế.” Thẩm Lạc vỗ mông anh, “Giấu kỹ cái đuôi cho anh.”

Hạ Nhất Dương cười ha ha, thừa dịp bốn phía không có người nào, cấp tốc dán vào môi của Thẩm Lạc, kết quả muốn rút về nhưng đã chậm, bị đối phương bắt lấy cạy miệng.

Thẩm lão gia hôn đã rồi mới chịu thả ra, hắn đưa tay sửa cổ tay cùng tóc tai cho Hạ Nhất Dương, nhẹ giọng nói: “Đi đi, về sớm một chút.”

Dừng một tí, Thẩm Lạc nói thêm một câu: “Anh chờ em.”

Lúc Hạ Nhất Dương đến ghế lô cũng đã trễ, Nhiếp Song Song quả nhiên mời nhóm chị em tốt của bà.

Bây giờ mấy bác gái quá lợi hại, khiêu vũ quãng trường đều phải lập đoàn thể thi đua, danh sách mời cơm này tựa như đại hội động viên gì đó, trong phòng ngồi đến ba bàn lớn, ăn như nước chảy.

Nhiếp Song Song kéo Hạ Nhất Dương đến bên cạnh ngồi xuống, bây giờ anh mới phát hiện số người trẻ tuổi trên bàn này nhiều gần bằng người già.

“Ai nha, má Nhiếp, con trai chị thật trẻ.” Ánh mắt của bác gái đối diện có thể so sánh với súng laser, “Cỡ ba mươi sao?”

Nhiếp Song Song không cho anh mặt mũi, cười nói: “Ba mươi? Chị chọc tôi cười đấy, nó sắp bốn mươi rồi.”

“…” Tuy rằng đàn ông không quan trọng tuổi tác, nhưng vào những lúc như thế này Hạ Nhất Dương cũng chỉ đành cười xoà.

Vừa nghe đến sắp bốn mươi, không ít người đều lộ ra nét mặt nuối tiếc.

Nhiếp Song Song tiếp tục thần lai chi bút*: “Các cô gái trẻ, thật đừng suy nghĩ, bác không muốn làm chậm trễ mấy cháu.”

*Tác phẩm của thần, hình dung câu văn đặc sắc.

Hạ Nhất Dương: “……”

Thời điểm dùng cơm đến một nửa, Nhiếp Song Song còn uống rượu, thừa dịp hăng lên liền lặng lẽ nói chuyện với con trai mình.

“Có phải con cho rằng mẹ gọi con tới để kết thân đúng không?” Nhiếp Song Song hỏi.

Hạ Nhất Dương bất đắc dĩ nói: “Mẹ, mẹ uống ít thôi.”

Nhiếp Song Song đắc ý nói: “Đã nói bảo con đến tính tiền thì chính là bảo con đến tính tiền, mẹ còn gọi bào ngư tôm hùm, rất mắc đó!”

Hạ Nhất Dương: “……”

Nhiếp Song Song hào khí vạn trượng nói nhóm tuấn nam mỹ nhân trên bàn: “Mấy đứa mấy đứa, nhìn đối mắt nói theo bác, chú Hạ mời khách bàn này của chúng cháu!”

Hạ Nhất Dương nghĩ thầm mẹ nó mình còn chưa già đến mức bị thanh niên hai mươi mấy tuổi gọi là chú chứ?!

Lúc bữa tiệc sắp sửa kết thúc, Hạ Nhất Dương cuối cùng cũng rảnh gửi tin nhắn cho Thẩm Lạc, đối phương trả lời rất nhanh: “Ăn xong rồi?”

Hạ Nhất Dương: “Sắp xong, anh đang làm gì thế?”

Thẩm Lạc: “Chờ em.”

Hạ Nhất Dương bật cười: “Biết anh đang chờ em rồi, em hỏi anh đang làm gì ở nhà.”

Thẩm Lạc vẫn nói câu kia: “Chờ em đó.”

Một lát sau, Thẩm Lạc lại hỏi: “Có cô gái nào xinh đẹp không?”

Hạ Nhất Dương bất đắc dĩ nói: “Có gái đẹp thì cũng không phải là của em, em đã là chú Hạ, thiệt là đê ma ma mà.”

Thẩm Lạc: “Đâu có ông chú nào vừa trẻ vừa đẹp trai như em, sợ bọn họ không có mắt rồi.”

Dù tuổi tác lớn, nhưng Hạ Nhất Dương vẫn không chịu nổi một câu khen ngợi của Thẩm Lạc, mở cờ trong bụng, chỉ cảm thấy cả người đều là vị ngọt giống như kẹo.

Hai người tán gẫu một lát, Nhiếp Song Song tại quầy gọi Hạ Nhất Dương đi tính tiền.

“Em đi trả tiền.” Hạ Nhất Dương gửi tin nói.

Anh quẹt thẻ xong, nhìn giá mà đau lòng một lát, lại cúi đầu nhìn di động, đã thấy Thẩm Lạc trả lời một câu: “Em mau trở về đi.”

Hạ Nhất Dương cầm di động cười cười, hai tay anh nhập chữ: “Trước là ai nói không ngại nhỉ? Bây giờ lại như tam lang đòi mạng thế.”

Thẩm Lạc không đáp lời, Hạ Nhất Dương liền cất điện thoại, đỡ mẹ mình ra cửa nhà hàng.

Nhiếp Song Song vừa đi vừa nói chuyện với anh: “Một lát mẹ tự về, con phải chú ý thân thể, công tác bận rộn tăng ca gì đó cũng phải chú ý, biết không?”

Hạ Nhất Dương nghe lời đáp biết.

Nhiếp Song Song lại hỏi: “Con có lái xe không? Làm sao về?”

Hạ Nhất Dương đang định nói anh gọi xe, nhưng vừa ngẩng đầu, lời nói liền kẹt trong cổ họng.

Nét mặt của Nhiếp Song Song khẽ thay đổi, bà nhìn theo hướng ánh mắt của con trai mình.

Dọc bên đường, những cây cột đã lên đèn, ánh đèn nê ông sặc sỡ của những toà cao ốc rơi xuống mặt đất.

Thẩm Lạc dựa vào xe, từ rất xa nhìn khuôn mặt của Hạ Nhất Dương.

Trong quang cảnh long lanh kia, hắn lộ ra một nụ cười.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui