Có lần bọn họ cùng trốn học, bắt một chiếc xe bus. Chúng mình đi đâu vậy? Hiệu Tích hỏi. Mình cũng không biết nữa. Doãn Kỳ trả lời. Để xem bến cuối cùng là ở đâu. Xem xem, chúng ta sẽ đi đến đâu.
Đó là ngày sinh nhật của anh. Doãn Kỳ còn nhớ.
Một ngày mùa xuân ấm áp. Thời tiết này có thể làm cho người ta cảm thấy rất hạnh phúc. Ngày anh mở mắt, lần đầu tiên nhìn thấy trời xanh.
Doãn Kỳ nhớ khi mình còn nhỏ, mẹ anh luôn nói. Doãn Kỳ của chúng ta nhất định là một đứa trẻ rất hạnh phúc. Bởi vì thời khắc anh sinh ra, bông hoa đào đầu tiên bên cửa sổ bệnh viện nở hoa. Mẹ Doãn Kỳ để ý điều đó, vui mừng không thôi. Bà nói, hẳn thằng bé này sẽ rất được ưu ái. Nó phải có một cuộc sống thật tốt đẹp.
Thế nhưng số mệnh là điều không thể đoán trước. Bà ngoại Doãn Kỳ luôn nói, đừng đoán trước tương lai, kẻo trời cao nghe thấy. Mẹ anh hẳn đã quên mất điều này. Cho nên cả anh và bà đều phải chịu báo ứng. Chúng ta chỉ là phàm nhân, không thể tùy tiện nói ra hướng đi của vận mệnh.
Xe bus dừng lại ở một điểm nào đó gần ngoại ô thành phố. Xung quanh trống vắng, chỉ nhìn thấy một vài ngôi nhà. Cỏ dại mọc đầy hai ven đường, mang vẻ uể oải sầu thảm. Nhưng bầu trời. Thủy chung vẫn là màu xanh rất dịu dàng.
Nói cho tớ biết điều ước của cậu. Hiệu Tích bảo.
Tớ không có điều ước.
Năm mười bảy tuổi, anh nói với cậu ấy như vậy.
...
Có lúc Doãn Kỳ cảm thấy, hẳn vận mệnh cũng không bỏ rơi anh. Nó đã tặng anh hai điều. Điều thứ nhất, là đóa hoa nở ngoài cửa sổ ngày hôm ấy. Điều thứ hai, là gặp gỡ Trịnh Hiệu Tích.
Trong thế giới mênh mang bóng đêm của Doãn Kỳ, đó là hai thứ tốt đẹp nhất. Anh không nỡ lòng quên đi.
Doãn Kỳ vẫn thường xuyên tới quán bar. Để chơi đàn và hát. Anh có thể chơi một số nhạc cụ. Ghi – ta điện. Trống. Piano. Cũng có lúc, Doãn Kỳ hát. Nhưng không nhiều. Bởi vì nếu như tới quán bar, chắc chắn anh sẽ uống rượu. Cùng với thuốc lá, rượu là một phương thức giải tỏa hữu ích mà độc hại. Nếu như dùng chúng, cơ thể sẽ bị tàn phá. Nhưng nếu không dùng, sẽ bị tịch mịch làm cho tâm trí trở nên trống rỗng. Dù sao thông thường, người ta vẫn hay chọn cái chết từ từ hơn là chấm dứt tất cả trong một tích tắc. Đó là sự do dự vì quyến luyến sinh mệnh.
Trịnh Hiệu Tích nói. Mình phải thi đại học rồi. Thi vào trường y theo ý của bố. Lần trước bố mình đã xé tờ giấy điền nguyện vọng, vì có trường nghệ thuật trong đó.
Nhìn Trịnh Hiệu Tích lúc đó rất mệt mỏi. Anh đưa điếu thuốc lên miệng rít một hơi. Cũng không có ý định đưa cho cậu một điếu. Điếu thuốc vào cái đêm mùa hạ bọn họ gặp nhau, là điếu thuốc đầu tiên và cũng là cuối cùng anh muốn đưa cho cậu. Doãn Kỳ nói. Mình sẽ không thi đại học. Nhưng mình có thể đàn cho cậu nhảy.
Thực ra anh muốn nói, nếu như cậu cảm thấy quá mệt mỏi, thì đi cùng với mình đi. Leo lên tàu hỏa, đi tới phương Bắc. Rời khỏi phương Nam nóng nực mà mệt mỏi. Mảnh đất này đã giăng đầy kí ức. Chúng đang dần rữa nát. Mùi hương của quá khứ khiến cho người ta muốn rơi nước mắt.
Nhưng anh không nói. Vì anh hiểu. Bắt đầu từ lúc đó, vận mệnh của anh và Trịnh Hiệu Tích đã bị tách ra. Cuộc sống của cậu hẳn sẽ tràn ngập ánh sáng. Anh không thể vì sự ích kỉ của mình mà kéo cậu vào cuộc vui lang bạt khắp chốn. Cậu sẽ không chịu nổi.
Nhưng anh có thể chịu được, vì anh rất yêu cậu ấy.