Mười tám tuổi, Mẫn Doãn Kỳ cùng bạn bè của mình rời khỏi phương Nam. Họ mang theo tư trang và nhạc cụ. Trên tàu hỏa, chen chúc trong toa ghế ngồi chật hẹp. Có rất nhiều người. Trong không khí có đủ mọi thứ mùi. Doãn Kỳ đột nhiên nhớ tới, mùi hương sạch sẽ của ánh nắng phương Nam, cùng với sự dịu dàng trên người Trịnh Hiệu Tích.
Xuyên suốt hành trình từ phương Nam tới phương Bắc, Mẫn Doãn Kỳ không ngừng sáng tác. Cũng có lúc, anh viết thư. Anh cảm thấy, hẳn là nên thông báo cho Hiệu Tích về hành trình của mình. Để cậu biết rằng anh vẫn đang sống rất tốt.
Hôm nay bọn mình dừng lại ở một thành phố miền biển. Mẫn Doãn Kỳ viết như vậy. Có rất nhiều du khách. Quá trình di chuyển không ngừng nghỉ này đã thiêu rụi thể lực của mình. Thế nhưng mình học được cách, nên giao tiếp với họ như thế nào. Một vài người thích những bài hát của mình. Họ nói họ cảm thấy được yêu. Họ rất hạnh phúc. Hiệu Tích, mình định đặt tên cho album đầu tay là "Tiểu Hi Vọng". Cậu thấy cái tên này thế nào?
Doãn Kỳ không thể nhận được hồi âm của Hiệu Tích. Vì anh chỉ có thể tốc kí cho cậu một lá thư khi đang dừng chân ở một địa điểm nào đó, rồi lại rời đi. Anh không biết ở trường y, cuộc sống của cậu thế nào. Hay là, cậu vẫn còn nhảy chứ. Gia đình đã chấp nhận mong muốn của cậu hay chưa. Vết sẹo trên mu bàn chân còn đau mỗi khi trở trời không.
Doãn Kỳ nghĩ, đáng ra anh phải viết thêm rất nhiều trong thư. Nhưng nếu làm như vậy, anh sẽ không kìm được mà muốn bắt một chiếc xe đường dài, đi tới thành phố có cậu ấy. Anh sẽ ôm cậu, nói với cậu rằng. Hiệu Tích, mình thích cậu lâu lắm rồi. Từ mười sáu tuổi tới mười tám tuổi.
Hiệu Tích, mình thích cậu lâu lắm rồi.
Nhưng mà, làm sao anh nỡ.
Làm sao anh nỡ, kéo cậu ấy vào bóng đêm của chính mình, để cậu ấy chịu sự sỉ nhục của miệng lưỡi thế gian. Anh có thể mặc kệ, nhưng cậu ấy thì không thể.
Hơn nữa, Doãn Kỳ cũng không biết, Hiệu Tích có yêu mình hay không.